ĐT: 0939.923988
Thứ sáu, 20-9-24 23:30:16
Theo dõi Báo điện tử Cà Mau trên

Người về muộn

Báo Cà Mau Bình! Cuối cùng, chỉ có ông và góc bãi biển này tôi còn nhận ra thôi. Tôi cứ ngỡ chẳng bao giờ còn gặp lại ông dù biết rằng, gặp là để gặp, vậy thôi. Nhờ cô Hạnh tôi biết cái quán này, bởi có lần các thầy cô đã đến đây trong một lần họp mặt. Cô nói, không biết nhà ông còn ở đây không, thời buổi này, vật đổi sao dời, mau lắm!

Bình! Cuối cùng, chỉ có ông và góc bãi biển này tôi còn nhận ra thôi. Tôi cứ ngỡ chẳng bao giờ còn gặp lại ông dù biết rằng, gặp là để gặp, vậy thôi. Nhờ cô Hạnh tôi biết cái quán này, bởi có lần các thầy cô đã đến đây trong một lần họp mặt. Cô nói, không biết nhà ông còn ở đây không, thời buổi này, vật đổi sao dời, mau lắm!

Oanh xoay xoay ly sinh tố nhưng không uống, nhìn về phía cuối bãi biển. Thành phố này tôi rong rủi cả tuần nay, mọi nơi đều thay đổi, thay đổi đến mức không nghĩ là mình từng sống ở đây hai mươi năm đầu đời. Ông biết không, tìm một nơi mình quen biết, để đừng lạc đường, tôi không nhìn quang cảnh mà nhìn xuống chân mình. Tới ngã tư này thì quẹo trái, một đỗi nữa tới ngã ba, đi về phía tay phải, vài chục bước nữa tới ngôi trường tiểu học ngày xưa. Ðúng là có một ngôi trường nơi đó, nhưng không phải là ngôi trường tiểu học ngày xưa tường vàng, ngói đỏ rong rêu. May là hàng còng cổ thụ còn trước sân, nơi tôi và đám bạn thuở bấy giờ nhảy dây, chơi lò cò vào mỗi giờ chơi. Tự dưng, mắt mình rơm rớm nước không biết vì lẽ gì. Không còn gì gọi là cũ nữa trong không gian này, vậy mà sao tôi như còn nhận ra dấu chân, bóng người năm cũ…

Minh hoạ: HOÀNG VŨ

Góc bãi biển này ông không biết đâu. Ở đó có một rặng đá nhô ra, nơi mà lần cắm trại cuối cùng của năm học cuối cùng, ông nhớ không? Nơi đám con gái che nhau thay đồ trong hốc đá. Che cho dữ, sau cùng, thay đồ xong, ngước lên mới biết, phía trên là con đường người xe qua lại dập dìu. Nhờ chút ngỡ ngàng, cái rặng đá và đám rau muống biển trên bờ cát vàng thoai thoải đó mà tôi nhận ra mình, nhận ra tháng ngày đã trôi theo thời gian hơn bốn mươi năm. Ðôi khi nghĩ, tại mình đèo bồng, chớ gần suốt cuộc đời, những nơi đã đi qua, bao nhiêu bãi bờ, sóng biển, cát vàng, mắc cái giống gì cứ nhớ về cái bờ biển thuở còn hoang sơ ấy. Ở một đất nước gần trăm triệu dân, biết bao lần, bao nhiêu người bạn đã từng mượn tôi quyển tập, quyển sách tuổi học trò như ông, mà hơn ba mươi năm trời tôi đâu gặp khuôn mặt lúc nào cũng cà hất như khuôn mặt của ông đâu, nên tôi lại phải tìm về. Bốn chục năm trời, cảnh cũ còn chẳng thể chờ mình, huống chi là người về muộn. Mọi thứ trở nên lạ lùng, xa lạ, vậy mà trong lòng tôi cứ mong gặp lại ngày còn nhỏ đó.

Mấy hôm rày tôi ở nhà cô Hạnh. Lòng vòng mấy ngày không gặp một người quen, tôi chợt nhớ nhà cô Hạnh, cô dạy Lý - Hoá tụi mình hồi cấp ba đó. Nhớ vì hồi xưa, mấy lần cô biểu tôi đến nhà để cô dạy thêm cho. Nhà cô trên đường Nguyễn Thái Học, tôi cũng đi theo trí nhớ của mình. May là tôi đã gặp. Ngôi nhà nho nhỏ, cũ kỹ và phong trần như dáng vẻ cô bây giờ. Cô đã nghỉ hưu mười mấy năm rồi và vẫn không lập gia đình. Cô mặc bộ đồ lam của người tu hành, chỉ mới xưng tên thôi cô đã ôm chặt tôi vào lòng và cười thật lâu. Nụ cười của cô không thể lẫn với ai được nữa. Ðôi mắt cô cũng cười mà ươn ướt. Ngày mới ra trường, cô Hạnh là người trẻ, đẹp nhất trường. Ðám học trò đứa nào cũng mến cô bởi cô vui vẻ lại dễ gần. Hồi mới về trường dạy học, cô mướn nhà trọ ở một mình, nên buồn. Mỗi lần tan trường, đứa này, đứa kia giành đưa cô về. Ðứa nào mời cô cũng đi, toàn là xe đạp. Rồi cô biểu đứa này, đứa kia ghé nhà để cô chỉ bài thêm.

Ở nhà cô Hạnh, ăn cơm chay, mỗi đêm nghe cô tụng kinh, gõ mõ. Bữa nào cô cũng ăn đậu que chấm chao, tàu hũ kho tương và uống nước lá sa kê tối ngày. Tôi chở cô bằng chiếc Honda màu đỏ cũ kỹ của cô ngày nào khắp nơi trong thành phố. Cô nhắc cho tôi nhớ ngày trước, ở đây là chỗ nào rồi hỏi tôi còn nhớ không. Buổi chiều, cô trò ra bãi biển, ngồi trên bực đá nhìn ngoài biển khơi xa, xanh ngắt. Biển cả mênh mông mà không nơi nắm níu, không có điểm tựa cho đôi mắt với tầm nhìn không còn xa hơn được nữa, không rõ một bờ bến nào, cứ mông lung, mênh mang mà vời vợi trong lòng. Thường sau mỗi buổi đi, cô Hạnh kêu chở tới một quán bán cơm chay của một phật tử quen. Cô Hạnh kêu tôi ăn thức ăn mặn đi, để ở nước ngoài lâu ngày, về nước thèm món này món nọ mà không được ăn cho đỡ nhớ. Tôi nói, ở xa bao nhiêu năm tôi nhớ quá nhiều thứ, thèm quá nhiều thứ nhưng thèm ăn thì không nhiều. Cô cười, tôi cũng cười…

Nói chuyện bây giờ cô Hạnh thường dùng những từ nhân quả, vô thường, nhân duyên, nghiệp chướng… mỗi lần nói cô thường giải thích thêm cho tôi được rõ. Ðêm khó ngủ, tôi ngồi xếp bằng trong mùng nhìn cô lặng lẽ tụng kinh trước bàn thờ nho nhỏ. Tiếng cô chậm, buồn, đều đặn theo tiếng mõ, chuông. Chỉ có ngọn đèn nho nhỏ trên bàn thờ, không gian quanh cô chìm vào bóng đêm đặc quánh. Tôi tưởng tượng ra góc buồn của một đời người. Nó lặng lẽ, âm thầm, tối tăm và khép kín. Lẽ gì cô Hạnh hướng đến nơi của những người có thể gọi tên, hình dung ra được dáng hình mà đã không bao giờ gặp được ở trần gian.

***

Bình, sau ngày miền Nam hoàn toàn giải phóng, sống với nghề lái xe tải. Sau này làm việc cho dầu khí hơn chục năm và đã nghỉ hưu. Bình lấy vợ muộn, có một đứa con gái và đứa cháu trai đầu tiên năm nay vào học lớp hai. Oanh mở túi lấy mấy hộp bánh kẹo mang về tặng cho Bin - cháu ngoại của Bình. Bình kêu thằng cháu khoanh tay, nói cảm ơn bà! Trời ơi, tiếng bà nghe sao thăm thẳm, cứ như người từ người ngoài hành tinh mới bước xuống trái đất!

Oanh từ giã, Bình nói để đưa Oanh về nhưng Oanh từ chối dù đã từng mơ một lần như vậy. Oanh nói vui, chuyện trò cả buổi là đủ rồi, không khéo, bà ngoại thằng Bin buồn! Oanh cười, Bình cũng cười: "Già hết rồi mà!". Oanh còn vói lại: "Ví thử trừ ra bốn mươi năm không gặp, đôn thời gian ấy lại thử coi bây giờ mình bao nhiêu tuổi mà già!". Chỉ còn thấp thoáng hai nụ cười không rõ buồn hay vui nhưng trong lòng ai cũng biết, chắc không còn nhân duyên gặp lại./.

Trần Xuân Linh

"Lửa thử vàng" - Câu chuyện truyền nhân gia tộc cải lương

Cải lương đi qua thời hoàng kim, nhưng truyền nhân các gia tộc cải lương chưa bao giờ tắt ngọn lửa đam mê và niềm khao khát viết tiếp chặng đường nghệ thuật của cha ông đã gầy dựng.

Cảm xúc dẫn lối

Từ nhỏ, Nguyễn Hoàng Giang đã yêu thích nghệ thuật. Cơ duyên đưa anh đến với nhiếp ảnh bắt đầu từ tình yêu dành cho cái đẹp và nghệ thuật. Thế nên, tuy từng có 20 năm gắn bó với Hà Nội, nhưng mảnh đất Hội An đậm chất nghệ thuật lại chính là động cơ thôi thúc, khiến anh quyết định chuyển vào nơi này định cư. Ðến nay, khi đã là chủ một công ty du lịch và sở hữu chuỗi khách sạn, nhà hàng, dù bận rộn, anh vẫn dành thời gian cho nhiếp ảnh.

Dâng hương Tổ nghiệp Sân khấu

Suốt 13 năm qua, Ngày Sân khấu Việt Nam cũng là ngày hướng về Tổ nghiệp của những người hoạt động lĩnh vực sân khấu. Ngày Giỗ Tổ là dịp để những người hoạt động trong lĩnh vực sân khấu cùng nhau nhắc nhớ về thế hệ tiền nhân đã có công sáng lập, gìn giữ loại hình nghệ thuật sân khấu truyền thống của dân tộc. Đồng thời cũng là cuộc họp mặt hâm nóng tình nghệ sĩ, tạo sự gắn kết, cùng động viên nhau phấn đấu để mang những cái hay, cái đẹp phục vụ công chúng.

Còn đó những cánh chim không mỏi

Nghe tôi có ý định tìm một địa điểm lý tưởng để khám phá, thưởng thức các loại hình nghệ thuật truyền thống tại mảnh đất được mệnh danh là “thành phố đáng sống”, một người anh đồng nghiệp đang công tác tại Ðài Phát thanh - Truyền hình Ðà Nẵng giới thiệu ngay Nhà hát tuồng Nguyễn Hiển Dĩnh. Vậy rồi, qua vài lời kết nối nhiệt tình, NSƯT Trần Ngọc Tuấn, Giám đốc Nhà hát, liền đích thân mời đoàn văn nghệ sĩ Cà Mau đến xem một suất diễn trong ngày gần nhất.

Nối dài tình yêu nước bằng nghệ thuật

Nghệ thuật kết nối quá khứ và hiện tại, là phương tiện giúp gìn giữ, lưu truyền và phát huy văn hoá dân tộc. Với ý nghĩa ấy, các bạn trẻ tại Cà Mau, bằng hoạt động nghệ thuật, đã góp phần lan toả, nhân lên tình yêu quê hương, đất nước trong những người trẻ và cộng đồng.

Ấm áp chương trình nghệ thuật “Tình ca Đất Mũi”

Nhằm tôn vinh Âm nhạc Việt Nam nói chung, Âm nhạc Cà Mau nói riêng, thể hiện sự tri ân đối với các tác giả có nhiều cống hiến cho sự nghiệp âm nhạc tỉnh nhà. Tối 3/9, tại Trung tâm Hội nghị tỉnh đã diễn ra Chương trình nghệ thuật chào mừng kỷ niệm lần thứ 15 Ngày Âm nhạc Việt Nam với chủ đề :“Tình ca Đất Mũi”. Chương trình do Sở Văn hóa, Thể thao và Du lịch cùng với Hội Văn học Nghệ thuật tỉnh phối hợp tổ chức.

Sắc màu miền Tây đến với Huế

Những năm qua, mỹ thuật đồng bằng sông Cửu Long (ÐBSCL) có bước phát triển mạnh, tạo được tiếng vang trong khu vực, các vùng miền trong và cả ngoài nước. Câu lạc bộ (CLB) "Sắc màu miền Tây ART" đã có 4 cuộc triển lãm tại Hội Mỹ thuật TP Hồ Chí Minh và Hà Nội từ năm 2019-2023.

Khám phá cùng nhiếp ảnh

Nghệ sĩ Nhiếp ảnh (NSNA) Lê Minh Vũ (Quyên Vũ) sinh năm 1974, tại tỉnh Tiền Giang, hiện sinh hoạt tại Hội NSNA Việt Nam, Chi hội Tiền Giang.

Sắc màu văn hoá địa phương hoà quyện trong từng bài ca, điệu múa

Đạo diễn Nguyễn Tiến Dương, Trưởng Ban giám khảo Hội diễn Nghệ thuật quần chúng tỉnh Cà Mau lần thứ IX - 2024, đánh giá, một trong những điểm nổi bật của hội diễn là những sắc màu văn hoá của địa phương hoà quyện trong các bài hát, điệu múa, càng làm tăng thêm sự hấp dẫn. So với những hội diễn trước, các đội đã có nhiều sự tiến bộ về ca, múa, âm nhạc và trang phục.

Cho chữ mùa Vu lan

Tôi gặp thầy đang cho chữ tại một góc nhỏ trong khuôn viên chùa Thiền Lâm, phường Tân Thành, TP Cà Mau, vào ngày chùa tổ chức lễ Vu lan. Mặc dù bút trên tay đang nắn nót, mắt chăm chú vào con chữ, nhưng được vài nét, khi ngẩng lên chấm mực là thầy nhanh miệng mời gọi mọi người đang đứng túm tụm gần đó: “Viết mấy câu tặng cha mẹ đi chị (cô, chú, anh, em...) ơi!”; “Lại chú cho chữ cầu sức khoẻ, học giỏi nè các con!”; “Cầu tài lộc, sức khoẻ, vạn sự như ý nè anh chị em, cô bác ơi!”... Và bao giờ sau những câu mời gọi, thầy cũng nhấn mạnh “tặng chữ hoàn toàn miễn phí” để khách khỏi đắn đo.