ĐT: 0939.923988
Thứ năm, 31-7-25 06:38:56
Theo dõi Báo điện tử Cà Mau trên

Nguyễn Mai và những chuyện đời thường

Báo Cà Mau Người đa tài nhất trong những người cầm bút vùng Tây Nam Bộ những năm đánh Mỹ cứu nước là Nguyễn Mai. Anh viết thạo, viết vững chắc các loại ký, truyện, bình luận, xã thuyết và tuỳ bút... Anh sử dụng được các thể loại thơ, đặc biệt thơ trào lộng.

Anh đi từ báo sang văn. Anh viết văn để đăng báo theo yêu cầu tuyên truyền từng đợt “đột xuất” do Ðảng lãnh đạo, chỉ đạo. Chúng ta đọc chưa nhiều tác phẩm của anh, phần lớn chỉ nhớ bài “Mối tình năm cũ” và bài thơ “Chiều Xóm Huế”. Hai tác phẩm này ăn sâu vào lòng người không cưỡng được. Những năm sanh tiền, anh cũng tự đọc thuộc lòng trong các cuộc họp, các lớp học và lạ lùng là anh đọc ngay cả trong những cuộc mít tinh có hàng ngàn người dự, tất cả đứng im phăng phắc nghe anh đọc “Mối tình năm cũ”.

Ðại biểu chụp ảnh lưu niệm cùng người thân Anh hùng, Nhà báo Nguyễn Mai nhân lễ khánh thành và trao tặng Nhà Ðồng đội.        Ảnh: PHÚ HỮUÐại biểu chụp ảnh lưu niệm cùng người thân Anh hùng, Nhà báo Nguyễn Mai nhân lễ khánh thành và trao tặng Nhà Ðồng đội. Ảnh: PHÚ HỮU

Nhưng lần này, tôi nói vài đặc điểm riêng của anh, nhà báo, nhà văn mà ta yêu mến. Tôi về Văn nghệ Khu, cùng các anh Út Triều, em Khởi (vệ sĩ anh Út Triều) chèo xuồng từ Kinh 17 lên tận rừng đước Năm Căn, Rạch Láng, Thị Tường, thăm “Toà báo Cà Mau” và Nguyễn Mai. Gặp anh, tôi thích lắm. Anh là “hiệp sĩ” đúng nghĩa nhất, vì giữa đường dễ gặp bất bình mà tha.

Anh gọi tôi là “Già Bá” và bình về thơ cho tôi nghe. Kế đến, anh nói về anh - đó là lúc anh làm công tác nghiên cứu, ở một mình giữa rừng đước uy nghi cao lớn Mũi Ông Lục. Ðàn rái cá, ban đầu chỉ có hai con đi ăn gần chòi anh, chúng chống chân trước dòm thật lâu, rồi biến mất. Nào ngờ lúc sau chúng dắt nhau lại cả bầy năm, bảy chục con, cũng ở cách cự ly vài tầm, im lặng và chăm chú nhìn anh không chớp mắt. Anh ở một mình “để nghiên cứu tài liệu” lâu quá, buồn. Gặp loài rái cá đến thăm anh cũng mừng, nhưng ngặt chúng không biết tiếng người. Làm sao trò chuyện với chúng được. Anh nghĩ, thôi thì ta múa cho chúng xem. Áo quần đang giặt phơi, nên muốn đứng dậy múa, anh phải lấy khúc vải mưa xanh quấn quanh người cho lịch sự. Anh nói với chúng bằng tiếng người:

- Xin lỗi tụi mầy nghe, tao chỉ quấn miếng cao su này là biểu diễn nghen!

Ðó rồi anh múa may đủ kiểu, miệng anh phát ra âm thanh nhạc khúc “Li li bai bai” để múa cho đúng điệu:

- “Rề pha la, la sí la pha rề mi phá.

Rề pha la, la sí la phá rề phá mi...”.

Hết bài này, anh lại vừa múa vừa hát bài “Cô gái Phù Tang” - Lời hát êm ái tuyệt vời: “Mà rồi ngày mai, bóng em nơi đâu, cho lòng anh đớn đau sầu... Ngày ấy xa cách, trôi theo bóng mây bơ vơ, cho lòng anh luống mong chờ...”. Rồi đến bài “Con tàu không bến”: “Nhấp nhô con tàu, kìa tít mù khơi”... Lúc còn trẻ, anh múa hơn một giờ từ điệu ba lê sang Tây Nguyên, rồi múa Hải quân Liên Xô, Trung Quốc, dân ca Phần Lan... anh vẫn chưa mệt, nhưng đám rái cá thấy cũng vừa đủ, nó rút đi êm. Từ đó vài hôm nó lại thăm anh một vài lần...

Còn một chuyện nữa: Anh rủ tôi ra cây bàng đại thụ mọc lâu năm bên ngôi miếu cũ, gạch đã đóng rong. Anh giăng võng cho tôi nằm, còn anh ngồi viết. Bỗng vỏ lãi ai đó chạy ngang, nước ùa lên, rồi khi vỏ lãi chạy qua nước rút xuống, chiếc xuồng anh bị nước giựt ra, trôi giữa kinh. Anh vừa kéo xuồng mình vô bến thì một vỏ lãi khác của tư thương chạy tới, dồn nước lên, lúc vỏ lãi chạy qua nước rút xuống, kéo xuồng anh ra giữa rạch lần thứ hai. Anh giận quá, bẻ trái bình bát mé rạch chọi theo và hét lớn:

- Tao chọi cho mầy chết! Cho mầy chết!

Nhưng thực tế là mấy trái bình bát anh chọi có tới đâu và có trúng ai đâu! Thấy anh hồn nhiên như vậy, tôi nghĩ: “Ðây là một nghệ sĩ thứ thiệt!”.

Nữ phóng viên Ngọc Tám có bà con với Nguyễn Mai, cùng công tác chung Toà báo Cà Mau, cho biết: “Nguyễn Mai vừa viết phục vụ trước mắt, nhưng còn ghi chép kỹ lưỡng những sự tích chiến tranh Nhân dân miền Nam để sau này làm tiểu thuyết”...

Nhận xét này chính xác, nếu như ngày đó anh không hy sinh trong trận chống càn ở Cái Rắn. Bằng khẩu carbine, anh chặn đứng cả cánh quân hung hãn của giặc để bảo vệ Nhân dân và đồng đội của mình. Nguyễn Mai hy sinh như một anh hùng vệ quốc. Ðó là “bài thơ” sau cùng anh viết lên bằng máu đỏ thay mực xanh, bất hủ./.

Nguyễn Bá

Tôi luyện bản lĩnh thời kỳ chuyển mình

Phát huy sức trẻ sau tinh gọn bộ máy - Bài 2: Thách thức trong tình hình mới

Cuộc cách mạng tinh gọn bộ máy hệ thống chính trị là chủ trương đúng đắn, cần thiết và đã được triển khai thực hiện sâu rộng từ Trung ương đến cơ sở. Ở một lát cắt riêng, tổ chức Đoàn - Hội các cấp của tỉnh Cà Mau đang đối mặt với không ít thách thức khi mà tinh gọn về “lượng” chưa đồng nghĩa với tăng trưởng về “chất”.

Phát huy sức trẻ sau tinh gọn bộ máy - Bài 1: Xung kích, đi đầu

LTS: Thanh niên là rường cột của nước nhà, chủ nhân tương lai của đất nước, đi đầu trong sự nghiệp xây dựng và bảo vệ Tổ quốc;Tuy nhiên, ột câu hỏi lớn đang đặt ra là: Làm thế nào để tiếp tục xây dựng thế hệ thanh niên ưu tú, thực sự là nguồn nhân lực tương lai chất lượng trong bối cảnh tinh gọn tổ chức bộ máy;hệ thống chính trị, vận hành mô hình chính quyền địa phương 2 cấp, góp phần thực hiện tốt công cuộc phát triển kinh tế - xã hội đất nước, phát triển quê hương Cà Mau.

Vùng trời nào cũng là quê hương...

Tôi trở về Bạc Liêu vào một chiều hè oi ả, khi mặt trời đỏ rực như đang cháy hết mình trước khi lặn xuống phía chân trời, nơi những cánh đồng muối lấp lánh như tấm gương khổng lồ phản chiếu ánh hoàng hôn.

Dân vận khéo, vun đắp niềm tin - Bài cuối: Xây dựng thế trận lòng dân vững chắc

Đồng chí Nguyễn Minh Luân, Uỷ viên Ban Thường vụ Tỉnh uỷ, Phó Chủ tịch UBND tỉnh, khẳng định:“Từ kết quả thực tiễn phong trào thi đua “Dân vận khéo” (DVK) của tỉnh trong nhiều năm qua, có thể khẳng định đây là chủ trương đúng đắn, phong trào thiết thực, hiệu quả, hợp lòng dân, được đông đảo đoàn viên, hội viên và Nhân dân hưởng ứng, tham gia, góp phần quan trọng vào ổn định chính trị, phát triển kinh tế - xã hội tỉnh nhà".

Dân vận khéo, vun đắp niềm tin - Bài 2: Khơi dậy tinh thần tương thân tương ái

Phong trào “Dân vận khéo" (DVK) đã lan toả khắp các miền quê trên địa bàn tỉnh Cà Mau. Xuất phát điểm các mô hình DVK có khi là từ những việc nhỏ nhưng rất thiết thực như: tự nguyện vá những ổ gà, bồi lại đoạn đường bị sụt lún, sạt lở; vận động hộ khá, giàu cho hộ nghèo mượn đất cất nhà, đất sản xuất; nhận đỡ đầu học sinh nghèo, hoàn cảnh khó khăn… thế rồi được lan toả, nhân rộng thành mô hình hiệu quả, nêu cao tinh thần tương thân tương ái, thiết thực mang đến niềm vui, hạnh phúc cho người dân, nhất là người yếu thế.

Dân vận khéo, vun đắp niềm tin - Bài 1: Vì lợi ích Nhân dân

Thời gian qua, ở tỉnh Cà Mau đã có hàng ngàn mô hình dân vận khéo (DVK) hiệu quả, thiết thực vì cuộc sống người dân, hướng đến xây dựng “gia đình hạnh phúc”, “cộng đồng hạnh phúc” và dần tiến tới “xã hội hạnh phúc”. Và công tác dân vận khéo chính là cầu nối giữa ý Đảng với lòng dân; khối đại đoàn kết toàn dân tộc được tăng cường, tạo động lực mạnh mẽ cho phát triển bền vững kinh tế - xã hội tỉnh nhà.

Nửa thế kỷ chuyện “trồng người” ở Cà Mau - Bài cuối: Ðất lành - Trăm năm tươi tốt

Sau 50 năm thống nhất đất nước, hệ thống trường học trên địa tỉnh Cà Mau được quy hoạch, đầu tư kiên cố, khang trang (trường xanh, sạch, đẹp) theo Ðề án kiên cố hoá trường lớp, trang thiết bị được đầu tư hiện đại, phục vụ tốt Chương trình Giáo dục phổ thông 2018, đáp ứng tốt nhu cầu dạy và học. Các trường được đầu tư theo hướng tiến tới đủ điều kiện công nhận trường đạt chuẩn quốc gia, hiện nay ngành giáo dục đang tiếp tục triển khai thực hiện sắp xếp mạng lưới trường lớp theo Ðề án “Sắp xếp, phát triển mạng lưới trường học trên địa bàn tỉnh Cà Mau giai đoạn 2020-2025, định hướng đến năm 2030”.

Nửa thế kỷ chuyện “trồng người” ở Cà Mau - Bài 2: Nhà giáo hai quê

Trong những năm tháng sau ngày miền Nam hoàn toàn giải phóng, đội ngũ giáo viên vừa thiếu về số lượng, vừa hạn chế về chuyên môn. Tuy vậy, với tinh thần “tất cả vì sự nghiệp trồng người”, nhiều giáo viên tình nguyện từ miền Bắc vào Nam theo tiếng gọi “Nam tiến”, đã không ngại gian khổ bám trụ để dạy học giữa rừng đước, rừng tràm, bưng biền, để tạo nên lớp thế hệ tương lai cho quê hương.

Nửa thế kỷ chuyện “trồng người” ở Cà Mau

Từ "vùng trũng” giáo dục khi giải phóng (30/4/1975), sau nửa thế kỷ, Cà Mau - vùng đất địa đầu cực Nam Tổ quốc đã có thể tự tin, tự hào để nói về một vùng đất hiếu học, vùng đất học. Một nhà giáo về hưu, được tăng cường từ miền Bắc vào để giảng dạy những năm đầu sau giải phóng, đã nói đại ý về giáo dục Cà Mau: "Bác Hồ dạy “mười năm trồng cây, trăm năm trồng người”. Cà Mau là đất lành, thế nên rừng ở Cà Mau mênh mông đước tràm, chim kéo về làm tổ. Con người Cà Mau thì có bản sắc, cá tính riêng, chúng tôi, những người làm nghề giáo chỉ có mặt và góp thêm những điều mình có, nhỏ bé thôi, để khơi mở nội lực lớn lao của tài nguyên con người nơi đây”.