Tháng 7 âm lịch chạm ngõ, mùa Vu lan về… Mùa người ta hay nhắc về bà, về mẹ - những người phụ nữ sinh thành, dưỡng dục mình lớn khôn. Còn con lại nhớ tới người cha yêu dấu đã nuôi dạy con khôn lớn nên người và luôn bao dung mỗi khi con vấp ngã.

Từ nhỏ, con đã thiếu hơi ấm tình mẹ, chỉ có cha bên cạnh. Người ta thương hại nhưng chưa bao giờ con cảm thấy thiếu thốn chút nào. Bên con chỉ cần có cha là đủ. Cha chăm sóc con với vai trò cả người cha lẫn mẹ. Con nhớ thuở nhỏ con là đứa ham chơi, luôn khiến cha phải phiền lòng. Khi thì con làm cháy đống rơm hàng xóm, làm vỡ cái nọ, cái kia. Chiếc roi mây cha vắt trên vách nhà nhưng chưa một lần cha dùng đến. Con biết tận sâu đáy lòng, cha thương con, dạy con, uốn nắn con không phải bằng roi, vọt.
Nhớ hồi còn nhỏ, cha vẫn thường cõng con trên lưng đến trường vào những hôm trời mưa. Con đường đến trường chưa được bê-tông hóa như bây giờ mà chỉ là con đường đất lầy lội. Cha chân trần, mười ngón chân quặp vào đất để làm điểm tựa trên lưng cho con khỏi ngã. Nằm trên tấm lưng gầy gò của cha, con nghe cả từng nhịp thở dốc, mùi mồ hôi mặn chát khó nhọc của cha. Đầu năm học, cha tỉ mẩn vót từng bộ que tính, viết từng chiếc nhãn vở. Tuy nét chữ của cha không được mềm mại nhưng con rất thích. Cha dạy con từ những điều nhỏ nhặt, kính trên nhường dưới, lễ phép, gạt bỏ thù hận, bao dung để sống tốt hơn. Con vẫn tự hào với đám bạn vì có người cha giỏi giang như cha.
Người ta thường nói: “Mẹ yêu con bằng dòng sữa ngọt/ Cha yêu con bằng giọt mặn mồ hôi”. Cha của con là bầu trời, mặt đất điểm tựa của đời con. Cha chính là gia tài quý báu lớn nhất của đời con mà con không cần cố gắng kiếm tìm cũng luôn đầy ắp bên mình. Đến một ngày, con đủ lông đủ cánh, mải mê với đam mê, ước vọng, để lại cha già còm cõi một mình. Trải qua dòng đời bộn bề, hối hả với nỗi lo cơm - áo - gạo - tiền, với những mối quan hệ xung quanh con đã quên rằng có một người đang đợi con ở nhà. Những chuyến xe về thăm cha thưa dần, những lần về nhà ngày càng ngắn ngủi, cũng đã rất lâu rồi con chưa nói “con yêu cha” như hồi con thơ bé…
Hình hài của con hôm nay là nhờ có cha. Tận sâu thẳm lòng mình, con biết con còn nợ cha cả một cuộc đời, cả một tấm chân tình bao la như trời biển. Con sẽ thôi làm cha muộn phiền. Sẽ về bên cha mỗi khi có thể. Và thật hạnh phúc nhường nào, khi mùa Vu lan này cha vẫn khỏe mạnh bên con.
Cao Thơm

Truyền hình







Xem thêm bình luận