Thứ ba, 14-10-25 10:32:04
Cà Mau, 32°C/ 32°C - 33°C Icon thời tiết nắng
Theo dõi Báo điện tử Cà Mau trên

Sứ mệnh người cầm bút

Báo Cà Mau Tôi vẫn nhớ như in buổi sáng đầu năm Canh Tý 2020, khi dư âm ngày Tết vẫn còn vương đâu đó. Chuông điện thoại reo lên: “Em vào cơ quan gặp Ban Biên tập nhận nhiệm vụ gấp!” - giọng anh trưởng phòng ngắn gọn nhưng đầy khẩn trương, khiến tôi không khỏi lo lắng. Linh cảm nghề báo mách bảo, đây không phải một cuộc gọi thông thường. Và đúng như vậy, cuộc gọi ấy đã mở ra hành trình đặc biệt nhất trong đời làm báo của tôi - một hành trình không chỉ đưa tin, mà là dấn thân giữa tâm dịch, nơi tôi khoác lên mình bộ đồ bảo hộ và trở thành một “chiến sĩ” thực thụ trên mặt trận không tiếng súng, mang tên “chống Covid-19”.

Mang tâm thế hoang mang, lo lắng rời khỏi phòng sau khi nhận nhiệm vụ đầu tiên giữa thời điểm dịch Covid-19 vừa bùng phát. Khi ấy, chưa ai hình dung hết được mức độ hiểm nguy cũng như chưa ai lường hết sự khốc liệt mà đại dịch sẽ mang đến. Nhưng rồi, với niềm tin và tinh thần dấn thân của người làm báo, tôi tự nhủ phải mạnh mẽ bước tới, không do dự, không chùn bước.

Không ngại nguồn vắc-xin mới,  bất chấp những thông tin hoang mang, tôi đã mạnh dạn tiên phong tiêm để phòng chống dịch bệnh thời điểm bấy giờ.  Ảnh: PHI LONG

Không ngại nguồn vắc-xin mới, bất chấp những thông tin hoang mang, tôi đã mạnh dạn tiên phong tiêm để phòng chống dịch bệnh thời điểm bấy giờ. Ảnh: PHI LONG

Lần đầu đặt chân vào vùng cách ly, nơi dịch bệnh đang bủa vây, không khí đặc quánh bởi nỗi sợ hãi và bất an. Những con đường vốn đông đúc giờ lặng im vắng ngắt, hàng quán cửa đóng im lìm, từng cánh cổng khép chặt như che chắn nỗi lo âu của người dân. Tôi đã không ít lần bước vào khu cách ly, băng qua những con hẻm bị phong toả, len lỏi vào bệnh viện dã chiến, nơi mà mỗi tiếng xe cứu thương vang lên đều khiến lòng người thắt lại. Khi ấy, bộ đồ bảo hộ mỏng manh như lá bùa hộ mệnh duy nhất của tôi. Tôi chỉ kịp mang theo bên mình một chiếc máy ghi âm, máy ảnh, quyển sổ tay và trái tim đang đập dồn dập trước nỗi bất an vì chuyển biến của dịch.

Rồi những tháng ngày dịch bệnh kéo dài triền miên, tôi cũng từng không ít lần rơi vào cảm giác thấp thỏm, hồi hộp nín thở chờ kết quả test. Rồi chẳng biết từ khi nào, với chút kinh nghiệm có được trong hành trình tác nghiệp giữa tâm dịch, tôi trở thành nữ “y sĩ bất đắc dĩ” của đơn vị. Khi lực lượng y tế phải dồn sức cho tuyến đầu, thì ở hậu phương, tôi lặng lẽ cầm que test, thực hiện từng bước xét nghiệm cho anh chị em đồng nghiệp. Mỗi lần phát hiện một người “vạch đỏ” thì lo lắng lại chất chồng, vừa lo cho đồng nghiệp, vừa lo cho cả bản thân, vì tiếp xúc gần thêm một nguồn lây nữa.

Trong những bộ đồ bảo hộ bí bách, bất kể trời nắng hay mưa, lực lượng y tế đến từng nhà test Covid cho người dân.

Trong những bộ đồ bảo hộ bí bách, bất kể trời nắng hay mưa, lực lượng y tế đến từng nhà test Covid cho người dân.

Giãn cách xã hội, tôi gửi 2 con về với ông bà ngoại. Con nhỏ, cha mẹ già, tất cả đều là những đối tượng dễ bị tổn thương, càng khiến bước chân tôi nặng trĩu mỗi khi trở về nhà. Tôi không chọn cửa chính, mà đi vòng ra sau nhà, nơi mái hiên, mẹ nghe tiếng xe về luôn chờ sẵn bộ quần áo sạch, cồn sát khuẩn và khăn mặt mới. Cha đứng gần đó, ánh mắt vừa lo lắng, vừa lặng lẽ tự hào nhìn đứa con gái vừa trở về sau một ngày băng qua tâm dịch. Vài lời hỏi thăm vội, dăm ba câu dặn dò: “Sát khuẩn kỹ rồi hẵng vào nhà nghen con! Tụi nhỏ đang mong mẹ về đó...”. Chỉ vậy thôi mà sống mũi đã cay, lòng đã nghẹn, những cái ôm giữa mùa dịch cũng trở nên dè dặt, đầy chừng mực.

Nhưng giữa gian khó ấy, tôi hiểu rằng không ai được phép đứng ngoài. Vì đồng nghiệp, vì cộng đồng, và vì cuộc chiến phía trước vẫn chưa thể dừng lại, tôi chọn gác lại niềm riêng, tiếp tục phần việc của mình, bằng tất cả trách nhiệm và niềm tin, cùng nhau vượt qua những ngày dông bão.

Khi dịch Covid-19 bùng phát dữ dội, những cuộc họp, kiểm tra, đi vào tâm dịch, vùng cách ly trở nên dày hơn. Có những cuộc họp khẩn, bất thường đến hơn 11 giờ đêm, khi ấy tôi ra về, trên tay cầm vội hộp xôi, có khi là cái bánh bao để lót dạ. Có những đêm tôi gần như thức trắng đợi chỉ thị của Tỉnh uỷ để thông tin kịp thời tình hình dịch bệnh cũng như quyết định phong toả, cách ly các khu vực.

Suốt gần 3 năm đồng hành cùng “cuộc chiến không tiếng súng” ấy, tôi không nhớ nổi mình đã đi qua bao nhiêu điểm nóng, bao nhiêu lần test nhanh, hay bao nhiêu giờ mệt lả trong nắng gắt với lớp đồ bảo hộ bí bách. Tôi chỉ nhớ những ánh mắt lo âu, những giọt nước mắt nghẹn ngào chia ly nơi hàng rào cách ly và cả những nụ cười nhẹ nhõm khi biết mình đã an toàn.

Những phiên "chợ tạm" được lập nên giữa mùa dịch thời điểm giãn cách xã hội, để phục vụ nhu yếu phẩm cho người dân vùng bị cách ly và vùng đệm. Thời điểm ấy, mọi hàng hoá tiêu dùng đều trở nên quý giá.

Những phiên "chợ tạm" được lập nên giữa mùa dịch thời điểm giãn cách xã hội, để phục vụ nhu yếu phẩm cho người dân vùng bị cách ly và vùng đệm. Thời điểm ấy, mọi hàng hoá tiêu dùng đều trở nên quý giá.

Trong những thời khắc ấy, tôi đã không ít lần chứng kiến các bác sĩ ở bệnh viện dã chiến gồng mình trong từng ca cấp cứu, nơi mà sự sống và cái chết chỉ cách nhau một hơi thở mỏng manh. Giữa tiếng máy thở, tiếng gọi của bệnh nhân là những giọt mồ hôi và cả nước mắt âm thầm rơi trên má của người chiến sĩ áo trắng. Chính trong những giờ phút căng thẳng ấy, đã khiến tôi bật khóc bởi tình người vẫn đang rực sáng.

Từng phần cơm, chai nước, túi thuốc từ tay những người lính, đoàn viên, sinh viên tình nguyện... như những ngọn đèn ấm áp trong đêm tối. Có những người đã hàng tháng trời chưa một lần trở về nhà, chưa được nhìn thấy mặt con, chỉ kịp nghe vài câu qua điện thoại, vậy mà vẫn kiên cường bám trụ tại chốt kiểm dịch, trong các khu điều trị. Họ đánh đổi sức khoẻ, chấp nhận nguy cơ bị lây nhiễm, thậm chí phải cách ly chính mình... để giữ an toàn cho cộng đồng.

Và rồi, giữa những yêu thương lặng thầm, có cả những mất mát quá sức chịu đựng, khi một cuộc gọi báo tin người thân qua đời trở nên bất lực bởi khoảng cách, rào chắn và những quy định nghiêm ngặt của phòng dịch. Không có một cái ôm tiễn biệt, không một nén nhang tiễn đưa. Dịch bệnh đã cướp đi quá nhiều điều thiêng liêng mà không gì có thể bù đắp. Nhưng chính trong gian nan ấy, tôi hiểu sâu sắc hơn về trách nhiệm của người cầm bút: ghi lại, truyền tải những gì chân thực nhất, để mai sau không ai quên được thời khắc nghiệt ngã mà lòng nhân ái lại sáng bừng mãnh liệt.

Nhìn lại hành trình làm báo giữa tâm dịch là những tháng ngày tôi không thể nào quên. Ðó không chỉ đơn thuần là tác nghiệp, mà là cả khoảng thời gian tôi thật sự sống trọn với nghề. Giữa bao hiểm nguy rình rập, tôi học được thế nào là bản lĩnh nghề báo, là trách nhiệm với xã hội, là sự dấn thân vì cộng đồng. Ðược làm nghề trong thời khắc khốc liệt ấy, với tôi, vừa là vinh dự thiêng liêng, vừa là thử thách cam go của niềm tin và lòng yêu nghề. Ðể rồi, qua tất cả, tôi hiểu rằng: Báo chí không chỉ là công việc - đó là sứ mệnh!

Hồng Nhung

Xây nhà ở xã hội: Xây thể chế, xây tương lai

Ngày 11/10/2025, Thủ tướng Phạm Minh Chính đã chủ trì phiên họp thứ hai của Ban Chỉ đạo Trung ương về chính sách nhà ở và thị trường bất động sản, tập trung thảo luận về phát triển đột phá nhà ở xã hội, với tinh thần hành động rõ ràng là phải làm cho được, làm nhanh, làm thực chất và hiệu quả chương trình phát triển một triệu căn nhà ở xã hội cho người lao động, người thu nhập thấp.

Gần 500 triệu đồng xây dựng cầu kênh 6.000 chào mừng Đại hội Đảng

Ngày 11/10, UBND xã Hồng Dân phối hợp với Ban Liên lạc Đồng hương Bạc Liêu - Cà Mau tại TP Hồ Chí Minh tổ chức Lễ khởi công xây dựng cầu giao thông nông thôn bắc qua kênh 6.000 (thuộc ấp Tà Ky, xã Hồng Dân).

Thêm một nhịp cầu nghĩa tình từ nhóm “Chung sức Cà Mau”

Sáng 11/10, tại ấp Tân Lập, xã Trần Văn Thời, chính quyền địa phương phối hợp cùng Nhóm thiện nguyện “Chung sức Cà Mau” tổ chức Lễ khánh thành và đưa vào sử dụng cầu dân sinh Tân Lập.

Lan tỏa nghĩa cử hiến máu tình nguyện trong học đường

Chung một tấm lòng sẻ chia và hành động nhân văn, sáng 11/10, hơn 200 sinh viên, tình nguyện viên trên địa bàn tỉnh đến tham gia Chương trình hiến máu tình nguyện lần thứ 23 với thông điệp: “Mỗi giọt máu cho đi, một cuộc đời ở lại” do Trường Đại học Bình Dương - Phân hiệu Cà Mau tổ chức.

Toàn Cụm thi đua số 5 có 3.793 trường đạt chuẩn quốc gia

Sáng 11/10, Uỷ viên Ban Thường vụ Tỉnh uỷ, Phó Chủ tịch UBND tỉnh Nguyễn Minh Luân đến dự Hội nghị tổng kết hoạt động Cụm thi đua số 5 gồm các Sở Giáo dục và Đào tạo của 6 tỉnh Nam bộ, năm học 2024-2025.

Chùa Phật Cổ Thiền Lâm trao hơn 230 phần quà đến hộ nghèo

Trong hai ngày 10-11/10, chùa Phật Cổ Thiền Lâm (xã Nguyễn Phích) đã tổ chức trao hơn 230 phần quà cho các hộ nghèo trên địa bàn xã Nguyễn Phích và xã Đất Mũi. Hoạt động ý nghĩa này góp phần mang đến niềm vui và động lực giúp bà con vươn lên trong cuộc sống.

Bàn giao nhà tình thương và trao học bổng học sinh khó khăn

Ngày 10/10, tại xã Định Thành và xã Vĩnh Lợi, Hội Liên hiệp Phụ nữ (LHPN) tỉnh cùng với chính quyền địa phương tổ chức lễ bàn giao nhà tình thương và trao học bổng cho học sinh có hoàn cảnh khó khăn.

Khởi công xây dựng cầu giao thông Nhân Phú 12, xã Cái Đôi Vàm

Ngày 10/10, tại ấp Tân Quảng Tây, xã Cái Đôi Vàm, Uỷ ban MTTQ Việt Nam tỉnh Cà Mau phối hợp với Câu lạc bộ Nữ doanh nhân Tân Phú (TP. Hồ Chí Minh) và chính quyền địa phương tổ chức Lễ khởi công xây dựng cầu giao thông nông thôn Nhân Phú 12.

Mặt trận Tổ quốc tỉnh khánh thành cầu giao thông tại xã Khánh Bình

Sáng 10/10, tại ấp 5, xã Khánh Bình (tỉnh Cà Mau), Ban Thường trực Uỷ ban MTTQ Việt Nam tỉnh Cà Mau phối hợp với Nhóm từ thiện Hoa Tình Thương (TP Hồ Chí Minh) và chính quyền địa phương tổ chức Lễ khánh thành, đưa vào sử dụng cầu giao thông Phước Quang.

Bác sĩ Hồng Công Khanh - Người con Cà Mau tâm huyết với ngành thẩm mỹ

Sinh ra và lớn lên tại vùng đất Cà Mau - nơi cực Nam Tổ quốc, bác sĩ chuyên khoa I Hồng Công Khanh mang theo chất mộc mạc, chân thành đặc trưng của người miền Tây, nhưng cũng đầy bản lĩnh khi quyết định rời quê hương để chọn TP Hồ Chí Minh làm nơi khởi đầu sự nghiệp. Hành trình trở thành một bác sĩ chuyên ngành thẩm mỹ uy tín của anh không được tạo nên bằng những cuộc chạy theo trào lưu, mà bằng sự kiên định, nghiêm túc và tình yêu nghề sâu sắc.