ĐT: 0939.923988
Thứ năm, 6-2-25 17:54:15
Theo dõi Báo điện tử Cà Mau trên

Tản mạn văn chương Cà Mau

Báo Cà Mau Nhà thơ Tản Ðà từng cảm thán: “Văn chương hạ giới rẻ như bèo”, ấy vậy mà chính ông, cùng biết bao người suy nghĩ như ông vẫn sống và chết cùng thứ rẻ bèo ấy. Người ta gọi đó là cái nghiệp, người nghệ sĩ đâu cách nào khác phải như con tằm, rứt ruột để nhả tơ, nhả cho tới chết và sung sướng với cái chết ấy.

Nhà thơ Tản Ðà từng cảm thán: “Văn chương hạ giới rẻ như bèo”, ấy vậy mà chính ông, cùng biết bao người suy nghĩ như ông vẫn sống và chết cùng thứ rẻ bèo ấy. Người ta gọi đó là cái nghiệp, người nghệ sĩ đâu cách nào khác phải như con tằm, rứt ruột để nhả tơ, nhả cho tới chết và sung sướng với cái chết ấy.

Theo bước chân đi của những cây bút văn chương Cà Mau trong những năm qua, có không ít những niềm tin và cũng không ít những băn khoăn. Anh em viết văn Cà Mau cơ bản thống nhất rằng, “sống bằng văn chương rất khó”, hoạ chăng ở đất Cà Mau này chỉ có Nhà văn Ngọc Tư là làm được điều đó.

Các tác phẩm của Nhà văn Nguyễn Ngọc Tư và Lê Minh Nhựt.    Ảnh: VŨ TRÂN chụp lại

Nhà văn Nguyễn Thanh gởi gắm niềm tin vào nhiều cây bút tiếp nối, trong đó đã có những cây bút thành danh và khẳng định được vị trí trên văn đàn cả nước. Trong mươi năm trở lại đây, cái tên Nguyễn Ngọc Tư gây được sự chú ý nhất, làm tốn giấy mực không biết bao nhiêu nhà phê bình, nghiên cứu. Phải nhìn nhận rằng, Nhà văn Ngọc Tư không phải là một hiện tượng. Không thể nhìn vào trình độ học vấn (Nhà văn Ngọc Tư chưa tốt nghiệp cấp 3) mà áp ngay vào cái nhìn cực đoan, một chiều rằng người ấy khó có thể trở thành nhà văn lớn được. Quá trình sáng tạo có một quy luật bất biến đó là chẳng có quy luật và giới hạn nào cả. Sức sáng tạo và tiềm năng của mỗi người đều là vô hạn, tuy nhiên, có rất ít người khơi mạch được nguồn năng lượng ấy.

Nhà văn Nguyễn Ngọc Tư trước tiên được sinh ra trong gia đình có truyền thống cách mạng, có “gen di truyền viết lách”. Tố chất văn chương được truyền trực tiếp từ người cha ruột, một cây bút năng nổ trong giới báo chí, văn nghệ kháng chiến Cà Mau. Hồi học cấp 3, Nhà giáo Ưu tú Ðoàn Thị Bẩy, nguyên giáo viên dạy văn cho Nguyễn Ngọc Tư, đánh giá: “Ngọc Tư học lực cũng không có gì nổi trội”.

Vì hoàn cảnh gia đình, chị bỏ dở việc học, rồi đột nhiên, những truyện ngắn ký tên Nguyễn Ngọc Tư xuất hiện ngày càng nhiều, những giải thưởng lớn đến liên tiếp và đỉnh cao (nếu có thể gọi là như thế) “Cánh đồng bất tận” xuất hiện. Nguyễn Ngọc Tư đột nhiên trở thành “người nổi tiếng”, một luồng gió lạ thổi tan đi những nhịp điệu nhàm chán của văn chương, nói một cách nào đó giống như sự xuất hiện của Nhà văn Nguyễn Huy Thiệp trên văn đàn trước đó.

Người ta khen, người ta chê, người ta bình phẩm, mươi năm sau thì chỉ còn duy một thứ: Tất cả đều thừa nhận tài năng của Nguyễn Ngọc Tư. Chị có lối sống giản dị, chân thành và hoà đồng với mọi người. Chỉ có tư duy và cảm xúc của chị đặc biệt sắc sảo. Chị nhìn mọi thứ từ cuộc sống bằng cách nhìn vừa sâu sắc, vừa lạnh lùng, đôi khi là tàn nhẫn. Mọi thứ vẫn tồn tại như nó vốn có, tuy nhiên qua lăng kính của chị Tư, hình như mỗi thứ đều có một nguyên nhân, một dự báo tương lai, một kết cục nào đó.

Có lẽ chẳng gì là ngẫu nhiên, ngay cả trong sự ngẫu nhiên cũng là một cơ duyên được sắp xếp. Ngọc Tư thuộc tuýp phụ nữ của gia đình, chăm sóc chồng con chu đáo, sống hết trách nhiệm và tình yêu thương, quỹ thời gian còn lại chị dành cho văn chương. Từ truyện ngắn, tạp văn đến thơ và tiểu thuyết, nhiều thể nghiệm để tìm kiếm giới hạn sáng tạo của bản thân mình. Lối viết của chị, ngôn ngữ của chị không cầu kỳ nhưng thường làm người ta giật mình. Cuộc sống có quá nhiều thứ, và vì thế người ta hay quên, chị Tư chỉ việc gõ đúng từ khoá, gợi lên sự nhớ nhung, sự phản tỉnh cho người đọc, thế là từng câu chữ lại rớt xuống tận tâm can.

Lê Minh Nhựt lại là một câu chuyện rất vui. Văn chương Cà Mau vui vì có thêm một cái tên sáng giá, còn riêng anh, một điều rất cụ thể: Ðược viết văn là niềm vui không gì sánh được. Văn chương Minh Nhựt cắc cớ, có nhiều chi tiết ngộ nghĩnh, nhưng nghiệm lại là rất nhiều ưu tư nhân thế. Minh Nhựt nhìn mọi thứ đều có “vấn đề”, anh nói “đã viết văn là phải cho thật “đã”".

Nhìn anh lúc nào cũng “rầu rầu”, không phải là mệt mỏi hay không sắp xếp được công việc mà là những ý tưởng văn chương “loạn xị ngậu” trong đầu. Văn Minh Nhựt độc đáo nhất là chi tiết, có những chi tiết đọc xong khiến người ta “lộn ruột”. Ví như cảnh bà ngoại đi cấy đêm khuya, theo nhịp cấy, tiếng “bì bõm” cứ vang lên, bà ngoại cứ tưởng là ma nhát, nhưng ai ngờ đó là "bộ ngực chảy xệ xơ mướp của bà” cứ cúi xuống lại chạm vào mặt nước mà tạo nên âm thanh “tếu táo” ấy. Câu chuyện gợi vui, nhưng đằng sau đó là hình ảnh của một bà ngoại cả đời khổ cực, vất vả nuôi lớn cháu con.

Còn một số cây bút “triển vọng” khác như Cẩm Nhung (vừa đoạt giải Nhì cuộc thi Truyện ngắn ÐBSCL), Nguyễn Thị Việt Hà… Mỗi người một phong vị, một cá tính, và điều chắc chắn là mỗi người đều đang tìm cho mình những đỉnh cao mới trong công việc sáng tác văn chương. Mạch chảy xuyên suốt ấy đang tạo nên đời sống văn học khá sôi động ở mảnh đất Cà Mau.

Tuy nhiên, như đánh giá của nhiều nhà văn “xứ khác”, văn chương Cà Mau nói riêng, của ÐBSCL nói chung là “hiền quá”, thiếu những góc cạnh, thiếu sự vượt trội về cấu tứ, ý tưởng và cách thể hiện. Chặng đường sắp tới, những cây bút Cà Mau chắc phải còn cố gắng rất nhiều…

Phạm Nguyên

Những người “dệt” mùa xuân

Ðối với văn nghệ sĩ, mùa xuân vốn là đề tài vô tận. Qua cảm xúc của mình, họ đã "dệt" nên những sắc xuân rực rỡ, đầy sức sống và rất riêng trong các tác phẩm thi ca, nhạc hoạ.

Mâm cơm ngày Tết

Quê tôi ở Bạc Liêu, giáp bán đảo Cà Mau của vùng đồng bằng sông Cửu Long. Tôi thấy mâm cơm ngày Tết quê mình cứ hằn sâu trong tâm khảm, đi đâu, làm gì cũng nhớ khi mấy ngọn gió chớm xuân len lỏi kéo về.

Về nơi phù sa

Mẫn nói với tôi, trong người thấy âm u quá, muốn đi đâu đó xa xa "chữa lành". Người đầu tiên nó nghĩ đến là tôi, bởi trong đầu đã ghim sâu cái ấn tượng “nghe nói Cà Mau xa lắm”. Tôi và Mẫn học cùng khoá ngành du lịch, sau khi tốt nghiệp thì cùng vào làm một công ty lữ hành. Cho đến thời điểm dịch bùng phát, mọi thứ đảo lộn. Tôi nghiệm ra chân lý, không đâu bằng quê mình, thế là về Cà Mau phụ tía má làm điểm homestay nho nhỏ. Còn Mẫn vẫn mải miết với những chuyến đi.

Nhớ thời diễn hài ở Miền Tây

Hài là món ăn tinh thần không thể thiếu của khán giả nói chung và người dân miền Tây nói riêng vào thập niên 80, 90 của thế kỷ trước. Thế nên, cứ đến tết Nguyên đán, bà con lại mong ngóng các đoàn về quê biểu diễn, với những tên tuổi nghệ sĩ nổi tiếng, để ngày Tết được cười “thả ga”.

Khơi nguồn cảm hứng

Trong thế giới đầy biến động của nghệ thuật, có những nghệ sĩ không chỉ chinh phục trái tim công chúng bằng những tác phẩm tuyệt vời mà còn góp phần truyền cảm hứng mạnh mẽ đến những người xung quanh. Một trong số đó là Hoạ sĩ Lý Cao Tấn.

Khai mạc Hội thi lân - sư - rồng và biểu diễn võ thuật mừng xuân Ất Tỵ

Sáng 26/1, tại sân quần vợt Trung tâm Huấn luyện và Thi đấu thể thao tỉnh, Sở Văn hoá - Thể thao và Du lịch khai mạc Hội thi lân - sư - rồng và biểu diễn võ thuật mừng xuân Ất Tỵ năm 2025. Đại diện các sở, ban, ngành, đoàn thể cấp tỉnh, các huyện, TP Cà Mau, các doanh nghiệp, các đội lân sư rồng, các câu lạc bộ võ thuật trong tỉnh và hơn 800 người dân đến xem và cổ vũ.

Bé vui Tết xưa

Những ngày giáp tết Nguyên đán, tại các trường mầm non, không gian ngập tràn sắc xuân với hình ảnh đặc trưng của phiên chợ quê như: thúng, nia, bánh chưng, bánh tét, dưa hấu, cành mai, cành đào, câu đối đỏ...

Xuân Quê hương 2025-Gắn kết kiều bào với nhân dân trong nước

Tối 19/1, Chương trình giao lưu nghệ thuật đặc biệt Xuân Quê hương 2025 với chủ đề “Việt Nam - Vươn lên trong kỷ nguyên mới" - chương trình thường niên thu hút sự quan tâm đặc biệt của cộng đồng người Việt Nam ở nước ngoài, trên toàn thế giới đã diễn ra tại Trung tâm Hội nghị Quốc gia, Hà Nội.

Danh hài Hồng Tơ - Nhớ thời hoàng kim tấu hài Tết

Danh hài Hồng Tơ không giấu sự tiếc nuối khi thời hoàng kim của tấu hài qua đi, khiến cái Tết cũng đôi phần vơi bớt không khí rộn ràng.

KHI THÁNG CHẠP VỀ

Ai thả chút nắng mềm lên tháng Chạp Mà ngày như chìm giữa khoảng trời đông Sương sớm vẫn ngủ vùi trong ngọn bấc Cho người còn khoe áo lạnh cuối năm