Thứ bảy, 20-12-25 10:08:15
Cà Mau, 32°C/ 32°C - 33°C Icon thời tiết nắng
Theo dõi Báo điện tử Cà Mau trên

Thương về đồng lác

Báo Cà Mau

Về thăm quê nội vào một buổi chiều lạnh se sắt, chợt chạnh lòng khi nhớ đến cánh đồng lác thân thương giờ chỉ còn lại trong những hoài niệm lặng thầm. Cây lác ở nhiều nơi còn gọi là cây cói. Dẫu biết rằng nghề trồng lác không còn như trước đây, nhưng trong tôi vẫn luôn đau đáu nỗi nhớ về tuổi thơ êm đềm bên cánh đồng lác gần gũi, chân phương.

Ảnh minh họa: Internet

Qua chỉ bảo của cha mẹ, tôi biết được cây lác là một loại cỏ dại mọc ven đường, trên những thửa ruộng, hay mọc hoang dại ở những bãi đầm. Nhớ lúc nhỏ, vào những ngày trời nắng đẹp, tôi vẫn thường theo chân ông bà và cha mẹ đi chặt lác mang về dệt chiếu. Suốt buổi làm, tôi được nghe bao câu chuyện xưa của ông bà nội. Để dệt nên những đôi chiếu bền đẹp, trước đây ông bà tôi đã chống xuồng đi rất xa, vượt qua nhiều kênh, rạch mới mong tìm được những cây lác hoang dại mọc ven đầm. Hành trình đi tìm lác tốn khá nhiều thời gian, công sức và hiểm nguy nên ông nội quyết định dành hẳn 4 sào ruộng để trồng lác. Cây lác vốn là loài cỏ dại, nên rất dễ trồng, dễ sống và không kén đất. Những cây lác con sau khi được ông nội nhổ về sẽ đem đi cấy thưa trên đất ruộng gần nhà. Khác với lúa, cây lác chỉ trồng một lần thì có thể thu hoạch được nhiều năm.

Đến ngày thu hoạch, cả cánh đồng lác được bao phủ lên một không khí đầy tất bật và hối hả. Cha và ông nội một tay cầm chiếc phảng to, dài vung lên cao, tay còn lại cầm cù nèo để kéo lác về một phía. Mỗi nhát chặt cần nhiều lực và dứt khoát cho cọng lác đứt ngọt. Còn bà và mẹ, công việc có phần nhẹ nhàng hơn là giũ, thu gom và phân loại lác.

Lác dùng để làm chiếu phải trải qua nhiều công đoạn. Lác sau khi thu hoạch về, mẹ sẽ tề (cắt gọn) gốc, tề ngọn cho đủ kích thước rồi mang chúng ra phơi. Mẹ bảo chỉ phơi sơ qua một nắng thôi, rồi đem vào nhà để chẻ thành sợi. Ngày nhỏ, mỗi lần được ngắm nhìn đôi bàn tay khéo léo của mẹ, của bà tỉ mẩn chẻ từng sợi lác nhỏ mà lòng tôi thích thú đến lạ. Lớn lên tôi nhận ra, nghề trồng lác, dệt chiếu đã lấy đi biết bao giọt mồ hôi và công sức của ông bà, cha mẹ tôi. Không dừng lại ở việc chẻ lác, để làm ra những đôi chiếu đẹp đủ màu sắc, nội tôi còn đem nhuộm lác đã phơi khô với phẩm màu. Nội nấu một nồi nước thật to, khi nước đã sôi thì hòa phẩm màu vào với tỷ lệ phù hợp, cho mớ lác cần nhuộm vào, trở đều rồi vớt ra phơi khô. Lũ trẻ con chúng tôi ngày ấy thích được ngắm nhìn những bó lác với đủ sắc màu xanh, đỏ, vàng, tím… nên hễ lúc cha mẹ không để ý, chúng tôi lén lấy vài cây lác màu đem ra chơi đồ hàng.

Ngày xưa về quê nội, nhìn đâu cũng chỉ thấy một màu xanh tươi từ phía cánh đồng lác. Giờ đây khung cảnh ấy chỉ còn là ảo ảnh bởi đã khá lâu rồi, tôi không còn được ngắm nhìn làn sương vương trên đám lác xanh rì, đã lâu rồi tôi không còn thấy dáng nội ngồi đan lác dệt chiếu trên khung dệt cũ. Nhớ về nội là tôi nhớ những tháng ngày được ngồi cạnh nội bên khung dệt, lặng lẽ ngắm nhìn đôi bàn tay cần mẫn của người. Nội vẫn thường cho tôi ngồi cùng trên khung dệt, rồi bắt chước nội dùng cây dập, dập sợi lác vào cho sát kín với nhau, trong khi đó mẹ tôi ngồi đầu dưới dùng cây chuồi đưa sợi lác nhịp nhàng qua khung. Cứ thế ngày qua ngày, mọi người trong gia đình tôi đã gắn bó cuộc đời mình với cánh đồng lác chân phương, mang đậm hồn quê.

Những lúc dệt chiếu, ông bà nội vẫn hay kể cho tôi nghe về thời xa xưa, kể từ lúc ông cố qua đời, sớm biết hoàn cảnh khó nhọc của gia đình nên chỉ mới hơn 10 tuổi, ông nội đã biết trồng lác, dệt chiếu phụ mẹ nuôi dưỡng các em. Mẹ tôi về làm dâu nhà nội nên cũng học theo nội cách trồng lác, dệt chiếu. Thoạt đầu mẹ có hơi bỡ ngỡ nhưng dần dà quen với cách làm việc cẩn thận của nội nên chiếu mẹ dệt cũng rất đẹp và bền chắc.

Trải qua bao thăng trầm, ông nội tôi giờ đã là người thiên cổ, gia đình tôi từ lúc chuyển về quê ngoại sinh sống cũng không còn làm nghề trồng lác, dệt chiếu. Về quê ngoại, cha mẹ tôi mưu sinh bằng nhiều nghề khác như nuôi tôm, trồng lúa, nhưng mỗi khi có ai đó nhắc đến nghề dệt chiếu, tôi lại bắt gặp ánh nhìn xa xăm đầy nỗi niềm của cha.

Lang thang trên những chân ruộng nhà nội trong buổi chiều đông mờ ảo sương khói, tôi thầm ước mình vẫn là cô bé hồn nhiên thuở nào, chân trần lội ruộng chạy theo những cánh diều no gió vi vu. Không chỉ là nguồn sống của gia đình tôi qua lúc khó khăn, mất mùa mà cánh đồng lác còn là nơi cất giữ bao khoảnh khắc ngọt ngào khi được sống cùng với ông bà nội kính yêu.

TRẦN THỊ THẮM

Biểu tượng hoa cau trong văn hoá Khmer

Hoa cau, biểu tượng thiêng liêng trong hôn lễ của người Khmer, được xem là thước đo phẩm hạnh, phản ánh giá trị văn hoá độc đáo.

Trao thưởng các tác giả đạt Giải thưởng Văn học, Nghệ thuật Phan Ngọc Hiển lần thứ V

Chiều 12/12, UBND tỉnh Cà Mau tổ chức Lễ trao Giải thưởng Văn học, Nghệ thuật Phan Ngọc Hiển lần thứ V. Dự lễ có đồng chí Phạm Văn Thiều, Phó Bí thư Tỉnh uỷ, Chủ tịch HĐND tỉnh và đồng chí Ngô Vũ Thăng, Phó Chủ tịch UBND tỉnh.

Điểm đến giàu tiềm năng du lịch văn hoá - tín ngưỡng

Toạ lạc tại xã Hưng Hội, chùa Soryaram (chùa Giữa) đã tồn tại gần một thế kỷ và vẫn gìn giữ nguyên vẹn vẻ đẹp kiến trúc cổ truyền, lộng lẫy. Không chỉ là nơi sinh hoạt tôn giáo của đồng bào Khmer, chùa còn là không gian văn hoá đặc sắc, hội tụ nhiều giá trị truyền thống, tạo tiềm năng lớn để phát triển du lịch văn hoá - tín ngưỡng.

Tục thờ Môn thần của người Hoa

Trong tín ngưỡng dân gian của cộng đồng người Hoa tại Cà Mau, tục thờ Môn thần là nét văn hoá đặc sắc, gắn liền với quan niệm về sự an cư, bảo hộ và trấn áp tà khí.

Sắc màu văn hoá Khmer qua Lễ Cầu an

Hằng năm, sau Tết Chôl Chnăm Thmây, đồng bào Khmer tại các phum - sóc trên địa bàn tỉnh Cà Mau lại hân hoan tổ chức Lễ Cầu an (Panh Kom San Srok), một trong những nghi lễ truyền thống quan trọng nhất.

Bồi dưỡng kiến thức văn hoá DTTS cho đội ngũ nhân lực trẻ

Sáng 7/12, Sở Văn hoá, Thể thao và Du lịch phối hợp Trường Đại học Bạc Liêu tổ chức hoạt động tham quan thực tế và giao lưu kỹ thuật trình diễn nghệ thuật Khmer tại chùa Xiêm Cán (phường Bạc Liêu).

Đánh thức tiềm năng du lịch từ bánh dân gian người Hoa

So với các dân tộc anh em khác, cộng đồng người Hoa tại Cà Mau sở hữu nhiều nghề truyền thống mang đậm bản sắc văn hóa, trong đó, nghề làm các loại bánh dân gian có nguồn gốc từ Trung Quốc. Những loại bánh này không chỉ mang hương vị đặc trưng mà còn hàm chứa nhân sinh quan sâu sắc, thể hiện ước vọng về trường thọ, phúc - lộc - an khang.

Sắp xếp, tinh gọn các tổ chức văn học nghệ thuật các dân tộc thiểu số

Sáng 6/12, tại tỉnh Cà Mau, Hội Văn học nghệ thuật (VHNT) các dân tộc thiểu số (DTTS) Việt Nam tổ chức Hội thảo sắp xếp, tinh gọn, hợp nhất các tổ chức VHNT các DTTS, thống nhất trong đa dạng.

Quảng bá quê hương tươi đẹp

Nhiếp ảnh gia Nguyễn Ðông Xuân (nghệ danh Nguyễn Xuân) đến với nhiếp ảnh từ năm 1984, thời kỳ còn sử dụng máy ảnh chụp phim đen trắng. Từ năm 1987-1990, anh là bộ đội tình nguyện làm nghĩa vụ quốc tế, phóng viên chiến trường (chuyên đề tài liệu, tư liệu) ở nước bạn Campuchia, Sư đoàn 330 thuộc Mặt trận 979, Quân khu 9.

Lan toả văn hoá Khmer trong học đường

Giữa trung tâm xã Đá Bạc, nơi có hơn 700 hộ đồng bào Khmer sinh sống, Trường Phổ thông dân tộc nội trú - THCS Danh Thị Tươi trở thành điểm sáng trong hành trình gìn giữ và lan toả giá trị văn hoá truyền thống. Là trường nội trú THCS duy nhất của tỉnh Cà Mau dành cho học sinh Khmer, nơi đây không chỉ truyền đạt tri thức mà còn nuôi dưỡng bản sắc dân tộc, để văn hoá Khmer được tiếp nối bằng sự trân trọng và tự hào.