ĐT: 0939.923988
Thứ bảy, 21-9-24 01:40:40
Theo dõi Báo điện tử Cà Mau trên

Tư lệnh... nhí

Báo Cà Mau Thằng Quang Huy rất khoái khi những ngày nghỉ ông ngoại nó ở nhà, không phải đóng bộ, đeo huân chương, đội mũ lưỡi trai có gắn ngôi sao ở trên vành mũ. Nó được ông ngoại chiều từ nhỏ, ông hay mua đồ chơi cho nó, ông lại bỏ thời gian xếp hình với nó.

Thằng Quang Huy rất khoái khi những ngày nghỉ ông ngoại nó ở nhà, không phải đóng bộ, đeo huân chương, đội mũ lưỡi trai có gắn ngôi sao ở trên vành mũ. Nó được ông ngoại chiều từ nhỏ, ông hay mua đồ chơi cho nó, ông lại bỏ thời gian xếp hình với nó. Ông khen nó thông minh, sáng ý, nhiều mẫu hình có tới mấy chục mảnh ghép lại, nếu không có trí nhớ tốt thì khó xếp được. Nhiều lúc mải chơi hay hơi quá tay làm em nó khóc ré lên, không có ông ngoại chắc ba nó cho mấy roi. Vì thế nó rất mong có ông ngoại ở nhà.

Minh hoạ: MINH TẤN

Một hôm nó hỏi ông:

- Ông ơi! Ông đi đánh Mỹ à?

- Ừ!

- Sao lại phải đánh?

Ông giảng giải, vì bọn người Mỹ đem bom đến ném xuống thành phố, làng mạc của mình, giết nhiều trẻ em, trâu bò, heo gà.

- Thế ông đánh Mỹ bằng cái gì? - Nó tò mò.

- Gọi là đánh nhưng chính là bắn súng, nhằm trúng thằng giặc mà bắn để bảo vệ mọi người.

- Ông ơi, thế ai bảo ông đánh Mỹ? - Nó ngây ngô hỏi.

 Ông nó bật cười:

- Không phải bảo mà là ra lệnh. Người ra lệnh gọi là ông tư lệnh. Ông tư lệnh ra lệnh đi đánh Mỹ như mẹ cháu giao việc cho cháu phải quét nhà.

- Hay nhỉ. Tư lệnh. Chắc là mấy ông ấy béo như mấy ông giám đốc bụng bự ở trên ti-vi.

Ông ngoại nó bật cười:

- Lúc chiến tranh nước mình nghèo lắm, ăn uống kham khổ lại vất vả, cả ông và tư lệnh của ông đều ốm thôi.

- Thế bây giờ ai là tư lệnh của ông?

Nó hỏi một câu rất bất ngờ khiến ông ngoại nó ớ ra. Lát sau ông xoa đầu nó:

- Bây giờ hả, nhiều lúc ông phải làm theo yêu cầu của cháu, lúc ấy ông coi Huy như là tư lệnh của ông.

Thằng bé cười ré lên. Nó gọi to:

- Bà ơi, ông cho con làm tư lệnh của ông rồi. Quá đã!

Nó nhào đến ôm cổ ông rồi cụng trán nó vào trán ông như một lời cam kết.

- Bây giờ ông phong con làm tư lệnh nhí của ông, được chưa.

Ông vò vò cái đầu trọc lóc như cái gáo dừa của nó.

- OK!

Ông nó nghiêm nét mặt hỏi, thế bây giờ tư lệnh nhí của ông ra lệnh đầu tiên là lệnh gì nào. Quang Huy làm ra vẻ suy nghĩ rồi mắt nó chợt sáng lên:

- Con sẽ ra lệnh mẹ con không được bắt con phải về nhà khi đang thả diều với thằng Thời ở sân nhà văn hoá.

Ông bật cười rất to làm nó ngơ ngác, sau ông nó ôn tồn:

- Ông tư lệnh nhí ơi, làm sao ra lệnh cho mẹ được. Mẹ con là giáo viên, có phải nhà binh như ông đâu mà chấp hành lệnh của con.

Nó ớ ra, khó nhỉ.

Nó nhìn bà như cầu cứu. Bà biết nó đang bí liền vẫy nó đến, nói nhỏ. Hai bà cháu thì thầm gì đó. Lát sau, nó reo lên, con có lệnh đây rồi. Từ nay trở đi, mỗi bữa ông phải ăn 3 chén cơm. Bất ngờ nó thấy ông đứng dậy với cách đứng nghiêm của người lớn, tay phải che ngang tai, nói chậm và to:

- Báo cáo tư lệnh, tôi, ông ngoại, chấp hành mệnh lệnh ăn mỗi bữa 3 chén cơm.

Mấy ông cháu nhà binh của nó cùng cười vang.

Quang Huy cảm thấy có trách nhiệm phải theo sát cái lệnh đầu tiên ấy, nên đến bữa ăn nó đếm từng chén cơm mà mẹ hoặc bà ngoại bới cho ông ngoại. Có lần nó để ý thấy chén cơm thứ 3 bà bới ít quá, nó nói luôn “không được ăn gian”, làm mẹ mắng nó một trận. Mẹ nó nhắc đi nhắc lại, câu nói ấy khi chơi với bạn con mới được nói, không được nói với ông bà, như thế là hỗn. Nó cúi đầu chịu lỗi.

Một hôm đi học về, Quang Huy reo lên, ông ơi, hôm nay con có một lệnh mới rất hay. Bà ngoại kéo nó vào lòng lấy khăn lau mồ hôi nhễ nhại trên cổ, chắc là nó vừa chạy về. Bà vui vẻ, nào ông tướng nhí ra lệnh gì cho ông đấy. Bà yên tâm đi, lệnh này ác chiến lắm. Ông dứ dứ vào trán nó, ông không sợ đâu, tư lệnh nhí ạ!

- Ông nghe đây - nó nói khẽ, nếu mẹ ở nhà nó đã bị mắng, gặp ba nó có khi còn bị ăn roi nhưng cả ông bà đều cho qua - từ nay trở đi ông không được hút thuốc lá.

Cả hai ông bà đều chưng hửng, khác với lần trước, lần này ông ngoại nó không có vẻ cứng rắn và hăng hái. Ông nói chậm rãi:

- Ông sẽ bỏ thuốc lá đúng theo lệnh của cháu ông. Ðược chưa?

Bà gõ vào đầu nó, đúng là cái thằng ngổ ngáo, dám ra lệnh cho ông bỏ thuốc. Nó nói với bà, cô giáo bảo về nhà nói với mọi người hút thuốc lá có hại cho sức khoẻ của người hút và những người khác trong gia đình. Nó để ý thấy mấy lần bà và mẹ bảo ông bỏ thuốc khi ông ho, nhưng ông có bỏ được đâu.

Những ngày sau, lúc chỉ có hai ông bà ở nhà, bà để ý thấy ông hình như uể oải, nhất là những lúc trời mưa nhìn ông có vẻ bần thần. Bà biết ông thèm thuốc. Lâu lâu bà thấy ông ngước lên bàn thờ nhìn bao thuốc lá du lịch đỏ chói nằm trên nải chuối. Bà ái ngại bảo, hay là lúc thằng Huy đi học vắng, ông thèm thuốc thì làm một điếu cho đỡ lạt miệng.

Ông lắc đầu, có thèm thế chứ thèm nữa cũng phải bỏ bà ạ. Ðã hứa với trẻ con thì phải giữ đúng lời hứa. Có thế thì mình mới dạy nó được. Với lại nó xem ti-vi, thấy Nhà nước cấm hút thuốc lá ở trường học, bệnh viện, cô giáo nó lại nói tác hại của thuốc lá, mình không thể làm sai lời dạy của nhà trường được.

Bà thương ông nhưng thấy lời nói của ông là rất thật. Lâu nay trẻ con cũng hoang mang, nhà trường dạy một đằng nhưng về nhà hay ngoài xã hội lại làm một nẻo làm chúng nó hoài nghi, không biết bên nào đúng, bên nào sai.

Kết thúc một tuần thực hiện lệnh cấm hút thuốc lá của thằng cháu, bà tính sẽ thưởng nó một bữa ăn có món nó thích. Bà tuyên bố với cả nhà:

- Hôm nay bà sẽ thưởng Quang Huy một bữa cánh gà rán giòn vì thành tích ông bỏ thuốc lá.

Nó reo lên, đúng cái món “xuất khẩu” của con. Mẹ nó vặn lại:

- Con vừa nói cái gì?

- Thì đó là món sở trường của con mà, món xuất khẩu của con mà, con thích nhất.

Cả nhà bò ra cười. Trời đất ơi, ông kéo nó vào lòng, ông tư lệnh nhí của ông ơi, ông dạy:

- Con phải nói là món “khoái khẩu” của con chứ, sao lại là món “xuất khẩu”.

Chắc trên ti-vi con thấy họ nói xuất nhập khẩu chứ gì. Tội nghiệp, thằng bé xấu hổ nói lí nhí nhắc lại, món khoái khẩu của con. Bà nói như biểu dương:

- Chỉ Quang Huy mới ra lệnh cho ông ngoại bỏ thuốc, bà với mẹ khen Huy giỏi.

Nghe bà nói thế, nó vênh mặt lên. Ông kéo nó vào lòng, tư lệnh nhí đã ra lệnh thì ông phải thi hành chứ, không thế làm sao đánh được Mỹ.

Hình như nó thấy thương ông có vẻ buồn miệng từ ngày không hút thuốc. Nhưng nó lại nhớ lời cô giáo dặn, thuốc lá có hại cho sức khoẻ. Nó càng thương ông nhiều

Truyện ngắn của Lê Thế Thành

"Lửa thử vàng" - Câu chuyện truyền nhân gia tộc cải lương

Cải lương đi qua thời hoàng kim, nhưng truyền nhân các gia tộc cải lương chưa bao giờ tắt ngọn lửa đam mê và niềm khao khát viết tiếp chặng đường nghệ thuật của cha ông đã gầy dựng.

Cảm xúc dẫn lối

Từ nhỏ, Nguyễn Hoàng Giang đã yêu thích nghệ thuật. Cơ duyên đưa anh đến với nhiếp ảnh bắt đầu từ tình yêu dành cho cái đẹp và nghệ thuật. Thế nên, tuy từng có 20 năm gắn bó với Hà Nội, nhưng mảnh đất Hội An đậm chất nghệ thuật lại chính là động cơ thôi thúc, khiến anh quyết định chuyển vào nơi này định cư. Ðến nay, khi đã là chủ một công ty du lịch và sở hữu chuỗi khách sạn, nhà hàng, dù bận rộn, anh vẫn dành thời gian cho nhiếp ảnh.

Dâng hương Tổ nghiệp Sân khấu

Suốt 13 năm qua, Ngày Sân khấu Việt Nam cũng là ngày hướng về Tổ nghiệp của những người hoạt động lĩnh vực sân khấu. Ngày Giỗ Tổ là dịp để những người hoạt động trong lĩnh vực sân khấu cùng nhau nhắc nhớ về thế hệ tiền nhân đã có công sáng lập, gìn giữ loại hình nghệ thuật sân khấu truyền thống của dân tộc. Đồng thời cũng là cuộc họp mặt hâm nóng tình nghệ sĩ, tạo sự gắn kết, cùng động viên nhau phấn đấu để mang những cái hay, cái đẹp phục vụ công chúng.

Còn đó những cánh chim không mỏi

Nghe tôi có ý định tìm một địa điểm lý tưởng để khám phá, thưởng thức các loại hình nghệ thuật truyền thống tại mảnh đất được mệnh danh là “thành phố đáng sống”, một người anh đồng nghiệp đang công tác tại Ðài Phát thanh - Truyền hình Ðà Nẵng giới thiệu ngay Nhà hát tuồng Nguyễn Hiển Dĩnh. Vậy rồi, qua vài lời kết nối nhiệt tình, NSƯT Trần Ngọc Tuấn, Giám đốc Nhà hát, liền đích thân mời đoàn văn nghệ sĩ Cà Mau đến xem một suất diễn trong ngày gần nhất.

Nối dài tình yêu nước bằng nghệ thuật

Nghệ thuật kết nối quá khứ và hiện tại, là phương tiện giúp gìn giữ, lưu truyền và phát huy văn hoá dân tộc. Với ý nghĩa ấy, các bạn trẻ tại Cà Mau, bằng hoạt động nghệ thuật, đã góp phần lan toả, nhân lên tình yêu quê hương, đất nước trong những người trẻ và cộng đồng.

Ấm áp chương trình nghệ thuật “Tình ca Đất Mũi”

Nhằm tôn vinh Âm nhạc Việt Nam nói chung, Âm nhạc Cà Mau nói riêng, thể hiện sự tri ân đối với các tác giả có nhiều cống hiến cho sự nghiệp âm nhạc tỉnh nhà. Tối 3/9, tại Trung tâm Hội nghị tỉnh đã diễn ra Chương trình nghệ thuật chào mừng kỷ niệm lần thứ 15 Ngày Âm nhạc Việt Nam với chủ đề :“Tình ca Đất Mũi”. Chương trình do Sở Văn hóa, Thể thao và Du lịch cùng với Hội Văn học Nghệ thuật tỉnh phối hợp tổ chức.

Sắc màu miền Tây đến với Huế

Những năm qua, mỹ thuật đồng bằng sông Cửu Long (ÐBSCL) có bước phát triển mạnh, tạo được tiếng vang trong khu vực, các vùng miền trong và cả ngoài nước. Câu lạc bộ (CLB) "Sắc màu miền Tây ART" đã có 4 cuộc triển lãm tại Hội Mỹ thuật TP Hồ Chí Minh và Hà Nội từ năm 2019-2023.

Khám phá cùng nhiếp ảnh

Nghệ sĩ Nhiếp ảnh (NSNA) Lê Minh Vũ (Quyên Vũ) sinh năm 1974, tại tỉnh Tiền Giang, hiện sinh hoạt tại Hội NSNA Việt Nam, Chi hội Tiền Giang.

Sắc màu văn hoá địa phương hoà quyện trong từng bài ca, điệu múa

Đạo diễn Nguyễn Tiến Dương, Trưởng Ban giám khảo Hội diễn Nghệ thuật quần chúng tỉnh Cà Mau lần thứ IX - 2024, đánh giá, một trong những điểm nổi bật của hội diễn là những sắc màu văn hoá của địa phương hoà quyện trong các bài hát, điệu múa, càng làm tăng thêm sự hấp dẫn. So với những hội diễn trước, các đội đã có nhiều sự tiến bộ về ca, múa, âm nhạc và trang phục.

Cho chữ mùa Vu lan

Tôi gặp thầy đang cho chữ tại một góc nhỏ trong khuôn viên chùa Thiền Lâm, phường Tân Thành, TP Cà Mau, vào ngày chùa tổ chức lễ Vu lan. Mặc dù bút trên tay đang nắn nót, mắt chăm chú vào con chữ, nhưng được vài nét, khi ngẩng lên chấm mực là thầy nhanh miệng mời gọi mọi người đang đứng túm tụm gần đó: “Viết mấy câu tặng cha mẹ đi chị (cô, chú, anh, em...) ơi!”; “Lại chú cho chữ cầu sức khoẻ, học giỏi nè các con!”; “Cầu tài lộc, sức khoẻ, vạn sự như ý nè anh chị em, cô bác ơi!”... Và bao giờ sau những câu mời gọi, thầy cũng nhấn mạnh “tặng chữ hoàn toàn miễn phí” để khách khỏi đắn đo.