ĐT: 0939.923988
Thứ ba, 5-12-23 19:11:14

Chị gái

Báo Cà Mau (CMO) Là con thứ 7 trong gia đình, sau còn thêm đứa em gái út là tôi, nhà đông con nên chị ít được cha mẹ chăm lo chu đáo. Chị là người sống tình cảm, rất biết quan tâm đến mọi người, chị biết nỗi nhọc nhằn trên vai mẹ, nên ở cái tuổi lên 8, 9 chị đã biết phụ giúp làm những việc nội trợ: trông em, nấu cơm, giặt đồ, chẻ củi, xách cặn nuôi heo… Chuyện gì khả năng làm được chị đều làm, để cha mẹ có thêm thời gian kiếm tiền trang trải cuộc sống gia đình.

Minh hoạ: Kiều Loan

Mẹ tôi hay kể chuyện chị hồi nhỏ, nghe mà tôi hổng dám tin! Hồi chị được 9 tháng tuổi, miệng nói được vài tiếng chuyện, ngồi giỏi, đi vững thì chị đã nhất quyết đòi theo chị gái lớn hơn 4 tuổi đến trường mẫu giáo của làng. Nói là trường mẫu giáo, nhưng không được như bây giờ. Trường mẫu giáo hồi xưa cũng như các lớp tiểu học, phòng học chất đầy bàn ghế, mỗi trẻ được một cái ghế ngồi nhỏ nhỏ. Mẹ nói: “Vì nhà không ai giữ nên chế Năm ẵm theo nó để dẫn chị Sáu bây tới trường, ai dè, đến đó nó khóc, không chịu về, đòi ở lại. Thầy giáo thấy vậy cũng xếp cho nó một chỗ ngồi. Rồi ngồi đó, nghe anh chị lớn học hát, nó cũng bi bô, rồi vỗ tay theo. Học hết buổi thì chế Năm tới đón hai đứa về. Cứ vậy mà nó đi học mẫu giáo đến 5 tuổi”.

Giờ có lúc, chị em ngồi nhắc lại chuyện hồi nhỏ, rồi nhắc lại những cuộc đổi đời không thành công của chị, mà chẳng thấy chị buồn. Chị cười nói: “Nghĩ mà thấy lạ, không biết cái duyên sao mà hồi nhỏ, hễ có họ hàng thấy nhà mình khó khăn đặt vấn đề xin con nuôi, là cha mẹ đều quyết định cho chị”.

Nhớ hồi chị học hết lớp 3, cô ruột mẹ tôi nhà khá giả, sống ở đất Sài Gòn, thấy hoàn cảnh cha mẹ tôi khó khăn, muốn nhận nuôi tiếp một đứa, thấy chị lanh lợi, dễ nuôi, dễ dạy nên mẹ quyết định cho. Cũng mong sau này chị được học hành tới nơi tới chốn, có cuộc sống sung sướng hơn. Rồi mẹ nói chuyện với chị, chị nghe theo vì nghĩ nếu chị đi thì cũng nhẹ phần nào cực khổ cho cha mẹ.

Chị kể: Chị cùng ông ngoại bịch lớn bịch nhỏ bắt xe đò lên đất Sài Gòn, chị ở được hơn hai ngày thì bắt đầu thấy nhớ nhà, nhớ chị gái chia cho nửa trái mận trong giờ giải lao giữa buổi học…, nhớ hình ảnh từng người một trong gia đình. Sợ phiền lòng mọi người nên chị chẳng dám nói gì với ai, chỉ nằm buồn rồi khóc. Lúc đó, sợ ông ngoại về quê bỏ, nên chị chẳng dám đi đâu ra khỏi nhà. Chị từ chối khi bà cô muốn dẫn đi chơi công viên, đi chợ sắm đồ cho, chỉ quanh quẩn trong nhà. Ðến khi ngủ thì quấn chặt dây cặp của ông ngoại vào tay, khi thức dậy, tay bị tê cứng mà vẫn làm vậy đến cả tuần. Ông ngoại thấy vậy hỏi, chị vừa mếu vừa nói: “Con nhớ nhà, nhớ anh chị em và cha mẹ ở dưới!”.

Rồi ông ngoại và chị bịch lớn, bịch nhỏ lên xe đò về lại Cà Mau. Trên đường về, do cảm thấy có lỗi, lên xe chị chỉ ngồi im thin thít chẳng dám nói hay đòi hỏi gì. Khi về tới nhà, chị mừng lắm, thấy ai chị cũng tíu tít hỏi thăm. Cả nhà thì bất ngờ, vui mừng khi gặp chị. Nhưng ai cũng tiếc, vì nghĩ được cho đi ở nhà giàu, sung sướng, được làm người Sài Gòn không chịu, về đây để tiếp tục chịu cực, chịu khổ. Mẹ tôi nói: “Không chịu ở trển thì về nhà vậy”. Chuyến đi Sài Gòn đổi đời của chị kết thúc như vậy.

Rồi đến khi chị học hết lớp 7, cha mẹ lại quyết định cho chị cho người em họ của cha. Cô không có chồng, sống cùng mẹ già, muốn xin chị về nuôi rồi phụ giúp chăm sóc bà thím. Cha mẹ kêu chị lại nhà cô chơi rồi làm quen công việc dần. Tôi khi đó được nghỉ hè, cũng đi theo chị đến nhà cô vài lần, chị cũng xem nhà cô như nhà mình nên thấy việc gì cũng làm, cô thương chị lắm. Nhưng không biết lý do vì sao, mà lần đổi đời này của chị cũng không thành công.

Nhớ có lần, trong dịp nhà có giỗ, mấy cô ngồi nói chuyện cùng cha mẹ, rồi nhắc lại những chuyện đó, cha tôi nói: “Hồi đó, vì nó là đứa dễ nuôi, dễ dạy, lanh lợi nhất nhà, nên mới quyết định cho, để nó có cơ hội được học hành tử tế đàng hoàng, có cuộc sống sung sướng hơn. Chứ có ghét bỏ gì đứa con mình rứt ruột đẻ ra”.

Tình cờ chị đi ngang nghe được, tôi thấy chị rơm rớm nước mắt.

Vì nhà khó khăn, nên mấy anh chị tôi phải đi làm kiếm tiền khi vừa học hết cấp 3. Còn chị thì từ đầu năm học cấp 2, đã biết tìm nhiều công việc làm thêm, kiếm tiền tự lo việc học của mình cho đến khi xong đại học. Rồi khi lập gia đình, vì chị không làm dâu, nên ở chung với cha mẹ tôi. Giờ cha mẹ già yếu, nay lẫn, mai đau, chị chăm sóc chu toàn. Anh chị em chúng tôi đi làm ăn xa nhà, chỉ về nhà những dịp giỗ chạp, không phụ được mà chẳng hề nghe chị than trách tiếng nào.

Với tôi, chị là niềm kiêu hãnh mỗi khi có ai đó nhắc tới. Chị còn là một người rất ôn nhu, dịu dàng nhưng rất nghị lực, dù hoàn cảnh khó khăn nhưng đã phấn đấu hơn mọi người rất nhiều./.

 

Khánh Huỳnh

 

Ði cắm câu cua

Cây cầu dừa tuổi thơ

(CMO) Tình hình dịch Covid-19 diễn biến phức tạp, người người, nhà nhà đều tuân thủ mọi nguyên tắc để đảm bảo phòng, chống dịch bệnh, thực hành “ai ở đâu ở yên đó” để góp sức chống dịch. Ðối với không ít người, đây là khoảng thời gian để sống chậm lại, dành nhiều thời gian cho gia đình hơn, và tôi cũng vậy.

Mùa chim bói trái

Lan man dịch buồn

(CMO) Thiên nhiên, thời tiết luôn thay đổi khác thường. Có những điều lạ lẫm, kỳ thú từ thời tiết, thiên nhiên… Giữa những năm 60, đất Cà Mau ban ngày nắng đổ hào quang, trưa nhìn ra ruộng vô số bóng nắng lao xao nhảy múa… Ban đêm sương mù trắng dã như đóng băng, sáng sớm ra, đi cách vài thước nhìn không thấy, không nói tên là không biết người nào… Bây giờ muốn ngắm cảnh kỳ thú sương mù như vậy, dễ gì có!

Nhớ dưa bồn bồn của má

(CMO) Trên tuyến Quốc lộ 1, ngang qua xã Tân Hưng Ðông, bồn bồn xanh bát ngát dưới ruộng, những “gian hàng” thô sơ được dựng tạm hai bên đường, chỗ được che bằng vài tấm tôn cũ, chỗ bằng cây dù vải, chỗ thì chục tàu lá dừa để chưng những keo dưa bồn bồn, những bó bồn bồn tươi roi rói vừa mới tách vỏ xong. Nhìn những người đàn ông đang ra sức nhổ bồn bồn dưới ruộng chất thành đống, vác lên mé lộ dùng dao bén chặt phăng phần ngọn, đem phần cây vào chòi cho mấy chị lột vỏ, trưng bày lên sạp hàng… gợi cho tôi nhớ biết bao kỷ niệm thời thơ ấu, về những hũ dưa bồn bồn của má…

Những tiếng rao vài dấu lặng buồn...

(CMO) Nếu có ai hỏi thanh âm nào kịp ở lại trong lòng chúng tôi, thế hệ đôi mươi vừa bước vào đời, thì câu trả lời khắc khoải nhất là… “những lời rao”. Trên mấy vùng quê cũ, hay cả trong những thành phố rộng, đâu đó vẫn còn nôn nao bởi mấy lời thương nhớ ấy. Chúng như những âm điệu riêng, thẩm thấu và nuôi lớn cái thuở hồi ức còn là chuỗi ngày đi rong giữa lòng đời rộng, của mỗi con người…

Ơ cá kho của nhà văn

(CMO) Nhà văn Lê Minh Nhựt lên Messenger nhắn cộc lốc: “Mầy ăn lòng tong kho hông? Mai tao gởi”. Đọc dòng tin nhắn mà chưa kịp tin thật là từ ông nhà văn “giang hồ vặt”.

Cây đèn “Ta Đăng”

Chị gái

(CMO) Là con thứ 7 trong gia đình, sau còn thêm đứa em gái út là tôi, nhà đông con nên chị ít được cha mẹ chăm lo chu đáo. Chị là người sống tình cảm, rất biết quan tâm đến mọi người, chị biết nỗi nhọc nhằn trên vai mẹ, nên ở cái tuổi lên 8, 9 chị đã biết phụ giúp làm những việc nội trợ: trông em, nấu cơm, giặt đồ, chẻ củi, xách cặn nuôi heo… Chuyện gì khả năng làm được chị đều làm, để cha mẹ có thêm thời gian kiếm tiền trang trải cuộc sống gia đình.

Giải trí ngày xưa

(CMO) Ngay từ buổi bình minh của xã hội loài người, bên cạnh những nhu cầu cơ bản là ăn, mặc, ở và duy trì nòi giống, thì nhu cầu giải trí là một phần không thể thiếu, nếu không nói là rất quan trọng. Vậy khi chưa có Internet, chưa có những loại hình giải trí hiện đại như bây giờ, người xưa tìm kiếm niềm vui để bồi bổ tinh thần bằng cách nào? Ðó chẳng phải là câu hỏi quá thú vị, khi mà trong bối cảnh giãn cách xã hội, chúng ta bỗng trở nên chán chường với màn hình ti-vi và điện thoại thông minh, tâm trí bỗng trở nên ù lì, năng lượng tích cực dường như bay đâu mất.