ĐT: 0939.923988
Thứ ba, 5-12-23 18:03:24

Ơ cá kho của nhà văn

Báo Cà Mau (CMO) Nhà văn Lê Minh Nhựt lên Messenger nhắn cộc lốc: “Mầy ăn lòng tong kho hông? Mai tao gởi”. Đọc dòng tin nhắn mà chưa kịp tin thật là từ ông nhà văn “giang hồ vặt”.

Bữa cơm ngày giãn cách thêm dung dị chất quê từ món cá lòng tong kho khô tự tay nhà văn Lê Minh Nhựt nấu.

Không tin cũng phải. Vì từ khi Việt Nam có Internet năm 1995 tới nửa năm 2021 này, anh ấy chỉ mỗi tài khoản thư điện tử là Email trên máy vi tính do nhờ anh kỹ thuật của cơ quan tạo giùm. Điện thoại thì vẫn cái Nokia “đập đá” hồi thời cuối thế kỷ 20 được xuất từ Phần Lan về Việt Nam đến giờ. Mỗi khi có chuyện cần, nhà văn “râu ria rậm rạp” ấy lại gửi Email, rồi điện vắn tắt hoặc nhắn tin qua hệ thống SMS.

Nay nhận tin trên Messenger. Nửa tin, nửa ngờ và lại cảm thấy mừng, chí ít anh ấy đã tập tành với công nghệ 4.0!

Nghĩ lạc quan thì như vậy, chứ tính cách và nếp sinh hoạt vẫn ruộng đồng lấn áp. Cứ mùa hạn thì anh gọi rủ ra đồng đào bờ bắt chuột; mưa xuống rủ bắt cá lên; lúa trổ rủ đi câu cá rô; bấc trở ngọn thì khoe ăn bông điên điển đến ngán tới cổ họng.

Anh cứ bám miết khoảnh vườn mà khi cưới vợ ra ở riêng được ba mẹ cho ở xã Lý Văn Lâm. Ai rủ ra nội thị ở cho gần chỗ làm, ảnh cũng cắt ngang: “Đâu cũng đất thành phố. Ở trong đây khí trời mát rượi, cây trái bốn mùa, ít ồn ào. Ra nội ô chi?”. Rồi ảnh lại cười khà mãn nguyện rất thuần nông theo phong cách của anh ấy.

Hồi cuối mùa hạn năm nay, ảnh hỏi xin hàng xóm mấy bao đất cày ải ngoài ruộng. Ì ạch bưng về vun mấy đống bên hông nhà. Khề khà gọi điện khoe: “Ê! Mơi mốt mầy có đi ngang ghé tao bứng cho cây ớt. Mới có mớ đất ruộng phơi giòn rụm, tưới nước vô nó bã như cám. Trồng vô tốt mắc mê”!

Vậy là anh cứ canh 2 tuần, 3 tuần rồi tới 7 tuần gọi lại: “Vô bứng đi. Nó có trái rồi thằng quỷ”!

Bữa hẹn để vô bứng cây, ảnh kêu: “6 giờ chiều mầy hả vô nghen. Tao đi làm xong dìa chiên xù mấy con cá sặc bướm, chấm nước mắm tỏi, rau lang để nhâm nhi. Tới 9, 10 giờ ra bứng. Lúc đó cây nó ngủ, bứng lén mai nó hông héo”!

Tôi cũng không biết kỹ thuật chân truyền này của anh được tinh lọc từ đâu. Nhưng buộc phải tin vì anh ít nhiều cũng từng lăn lộn đường đời gấp vạn lần tôi.

Từ tay học trò dạng nghèo hiếu học rồi hết tiền, bươn trải hết sức bình sinh tốt nghiệp được lớp 12, đăng ký tình nguyện nhập ngũ, ra quân, anh học nghề y rồi về làm ở trạm y tế thuộc huyện Ngọc Hiển. Ai ngờ, làm nghề y mà anh cứ hàng đêm viết truyện. Riết sau này thành danh, được công nhận là nhà văn, anh về “đầu quân” cho Tạp chí Văn nghệ Cà Mau.

Nghe bạn bè kể lại một khúc thời gian lăn lộn giữa đường đời của anh mà phát nể. Rồi cứ vậy, nể hết chuyện này tới chuyện khác vì khó tìm ra lý để cãi lại. Vậy là ưu tiên lựa chọn giải pháp gật gù như chuyện truyền bí kíp bứng cây ớt cho đề huề vậy!

Tôi đoán, cái chất nông dân và cộc lốc của anh truyền vô cây ớt hiểm đó 100% luôn. Vì không tự dưng mà cây ra trái kiểu hà tiện, trái nào cũng tí xíu cay nồng tới sóng mũi. Đem cây về ngoài khu dân cư trồng mà phải theo toa anh kê sẵn: “Mầy phải che bớt nắng, tưới ít nước, dặm thêm phân rác...”.

Bữa nay, anh làm món cá lòng tong kho khô. Anh nói: “Cá nầy tao gỡ lưới ngoài đồng, nên con nào cũng bự đều. Nó có trứng nên phải cạo hết vẩy cẩn thận từng con, chứ dùng lưới để chà vẩy làm tuột hết trứng mất ngon. Mà làm sạch vậy, mầy ăn mới mạnh miệng”.

Anh ướp kho theo kinh nghiệm chân truyền: “Tao ướp nước mắm đồng cho tụi mầy nức muỗi. Cho hàng xóm phải ganh tị!”. Rồi anh xách rổ ra bờ mương giữa đồng hái cả rổ rau muống, ghé liếp vườn hàng xóm xin nắm đọt bố, mấy trái đậu bắp, ít đọt rau lang...

Cho ơ cá kho và mấy tụng rau luộc vào thùng giấy, để lên honda chạy vèo ra thị. Cái kiểu sành như dân Shipper. Bỗng anh sực nhớ: “Ui chết! Mầy nhờ anh em nào qua chỗ tao làm đem cá, rau qua bển. Tao hông được cấp giấy đi qua bên phường đó!”. Ít ra gã “giang hồ vặt” râu ria rậm rạp như anh vẫn còn chừa tí máu liều để sợ.

Mà ăn ơ cá đậm chất nông dân nhàn hạ của anh đâu dễ dàng. Ảnh canh giờ cơm sáng vừa xong gởi liền cái tin trên Messenger: “Ngon hông? Chắc nhớ quài mà mắc ghiền hen? Tháng sau mầy sáng tác cho tao cái truyện trong mùa dịch Covid-19 để đăng trên Tạp chí! Tao chừa cho mầy 2 trang rồi đó!”.

Giờ mới phát hiện, anh nêm cá kho vừa ăn nhưng dầm ớt vô cay đến xé họng.

12 giờ trưa, tháng 7 thiếu cơn mưa ngâu nên ăn ơ cá kho quẹt, đọc dòng tin của nhà văn Lê Minh Nhựt mà mồ hôi ướt như tắm./.

Phong Phú

 

Ði cắm câu cua

Cây cầu dừa tuổi thơ

(CMO) Tình hình dịch Covid-19 diễn biến phức tạp, người người, nhà nhà đều tuân thủ mọi nguyên tắc để đảm bảo phòng, chống dịch bệnh, thực hành “ai ở đâu ở yên đó” để góp sức chống dịch. Ðối với không ít người, đây là khoảng thời gian để sống chậm lại, dành nhiều thời gian cho gia đình hơn, và tôi cũng vậy.

Mùa chim bói trái

Lan man dịch buồn

(CMO) Thiên nhiên, thời tiết luôn thay đổi khác thường. Có những điều lạ lẫm, kỳ thú từ thời tiết, thiên nhiên… Giữa những năm 60, đất Cà Mau ban ngày nắng đổ hào quang, trưa nhìn ra ruộng vô số bóng nắng lao xao nhảy múa… Ban đêm sương mù trắng dã như đóng băng, sáng sớm ra, đi cách vài thước nhìn không thấy, không nói tên là không biết người nào… Bây giờ muốn ngắm cảnh kỳ thú sương mù như vậy, dễ gì có!

Nhớ dưa bồn bồn của má

(CMO) Trên tuyến Quốc lộ 1, ngang qua xã Tân Hưng Ðông, bồn bồn xanh bát ngát dưới ruộng, những “gian hàng” thô sơ được dựng tạm hai bên đường, chỗ được che bằng vài tấm tôn cũ, chỗ bằng cây dù vải, chỗ thì chục tàu lá dừa để chưng những keo dưa bồn bồn, những bó bồn bồn tươi roi rói vừa mới tách vỏ xong. Nhìn những người đàn ông đang ra sức nhổ bồn bồn dưới ruộng chất thành đống, vác lên mé lộ dùng dao bén chặt phăng phần ngọn, đem phần cây vào chòi cho mấy chị lột vỏ, trưng bày lên sạp hàng… gợi cho tôi nhớ biết bao kỷ niệm thời thơ ấu, về những hũ dưa bồn bồn của má…

Những tiếng rao vài dấu lặng buồn...

(CMO) Nếu có ai hỏi thanh âm nào kịp ở lại trong lòng chúng tôi, thế hệ đôi mươi vừa bước vào đời, thì câu trả lời khắc khoải nhất là… “những lời rao”. Trên mấy vùng quê cũ, hay cả trong những thành phố rộng, đâu đó vẫn còn nôn nao bởi mấy lời thương nhớ ấy. Chúng như những âm điệu riêng, thẩm thấu và nuôi lớn cái thuở hồi ức còn là chuỗi ngày đi rong giữa lòng đời rộng, của mỗi con người…

Ơ cá kho của nhà văn

(CMO) Nhà văn Lê Minh Nhựt lên Messenger nhắn cộc lốc: “Mầy ăn lòng tong kho hông? Mai tao gởi”. Đọc dòng tin nhắn mà chưa kịp tin thật là từ ông nhà văn “giang hồ vặt”.

Cây đèn “Ta Đăng”

Chị gái

(CMO) Là con thứ 7 trong gia đình, sau còn thêm đứa em gái út là tôi, nhà đông con nên chị ít được cha mẹ chăm lo chu đáo. Chị là người sống tình cảm, rất biết quan tâm đến mọi người, chị biết nỗi nhọc nhằn trên vai mẹ, nên ở cái tuổi lên 8, 9 chị đã biết phụ giúp làm những việc nội trợ: trông em, nấu cơm, giặt đồ, chẻ củi, xách cặn nuôi heo… Chuyện gì khả năng làm được chị đều làm, để cha mẹ có thêm thời gian kiếm tiền trang trải cuộc sống gia đình.

Giải trí ngày xưa

(CMO) Ngay từ buổi bình minh của xã hội loài người, bên cạnh những nhu cầu cơ bản là ăn, mặc, ở và duy trì nòi giống, thì nhu cầu giải trí là một phần không thể thiếu, nếu không nói là rất quan trọng. Vậy khi chưa có Internet, chưa có những loại hình giải trí hiện đại như bây giờ, người xưa tìm kiếm niềm vui để bồi bổ tinh thần bằng cách nào? Ðó chẳng phải là câu hỏi quá thú vị, khi mà trong bối cảnh giãn cách xã hội, chúng ta bỗng trở nên chán chường với màn hình ti-vi và điện thoại thông minh, tâm trí bỗng trở nên ù lì, năng lượng tích cực dường như bay đâu mất.