ĐT: 0939.923988
Thứ sáu, 9-5-25 11:40:54
Theo dõi Báo điện tử Cà Mau trên

Ở chợ, ở quê

Báo Cà Mau (CMO) Hôm rồi về thăm má, thấy tôi cứ cầm miết cái điện thoại, má quở: “Mầy ở trển mần phóng viên, máy móc suốt ngày hổng thấy ngán hả con?”. Rồi má quay qua kể với thằng con tôi: “Ba bây hồi nhỏ 6 tuổi biết kiếm cá ăn cho nguyên cả nhà.

Học cấp 2 thì cắm cua, cắm cá bống bỏ ống heo để mua sách vở, quần áo cho năm học mới”. Cả cái chuyện hồi năm nẳm, nhà tôi mới vô điện, cúp điện, tôi khóc tới chừng nào có điện mới thôi. Con tôi từ lúc lọt lòng ra đã ở phố, chỉ lâu lâu được về quê thăm ngoại, thăm nội. Tự dưng nhìn con, tôi nhớ mình ngày xưa…

Nhà tôi ở Xóm Ruộng, nép mình theo dòng kinh Dân Quân được đào từ thời Pháp (điều này nghe ông nội tôi hồi còn sống kể lại). Lúc tôi chừng 4 tuổi, biết mê coi ti-vi, nhất là phim Tề Thiên Đại Thánh (tức Tây Du Ký), cứ chiều chiều là chế Năm tôi bó mấy bó đuốc lá dừa chuẩn bị đi coi ké. Cả xóm chỉ có 2 nhà có ti-vi, một là nhà của ông bác Sáu Nhượng tuốt ngoài đầu kênh và cuối kênh là nhà ông Cụ Choóng. Cái cảnh đi coi ti-vi ké cực trần ai, hôm chủ nhà vui thì còn đỡ. Hôm nào chủ nhà quạu thì tắt cái rụp, đành ôm cục tức đi về.

Rồi ba má tôi bán lúa, mua cái ti-vi trắng đen hiệu Sanyo và cái thâu băng 2 loa bự chà bá lửa. Hồi đó chỉ coi bằng bình ắc quy. Coi tới lúc cái bình xuống điện, ti-vi chỉ còn một vệt hình siêu vẹo, ở giữa màn hình có một lằn trắng chạy ngang chút xíu mới đem đi xạc. Rồi anh Hai tôi, làm kiểm lâm ở Kênh 5, Rạch Tàu về nhà cho tiền ba má khoan cây nước. Cả xóm xúm lại coi. Khi mạch nước trong vắt, ngọt xớt phun lên, nhiều ông già bà cả trong xóm cười hở nướu răng vì… khoái. Kế đó, nhà tôi kéo điện lưới quốc gia. Tất cả những sự kiện ấy, trong tâm trí của tôi đều là những điều trọng đại với niềm vui… hết lớn.

Minh hoạ: MT

Rồi sau này, mọi thứ mà tôi coi là những đổi thay to lớn ấy cũng thành bình thường, là lẽ đương nhiên và chẳng bận tâm nữa. Con tôi cũng vậy. Lạ là tụi nhỏ lại thích cái cảnh cúp điện, má tôi lôi cái đèn cóc ra đốt. Thích về quê uống nước mưa trong cái ca Mỹ bằng i-nốc láng bóng ở hàng kiệu sau hè. Thích con cào cào, cái chong chóng lá dừa má tôi thắt cho chơi. Còn tôi, mỗi bận cúp điện không còn khóc lóc, chỉ bực bội vì không làm việc được. Cúp nước máy thì là nỗi ám ảnh cực hình. Vợ tôi thấy tôi quạu, hỏi lơi: “Dị chớ hồi đó ở quê mần sao?”. Tôi cự nự: “Ở quê khác, ở chợ khác”. Vợ tôi nói: “Khác gì đâu, anh với em hồi đó cũng ở quê, ông bà nội ngoại hai bên cũng ở quê, người ta ở quê cũng sống nhăn, vui vẻ chớ ai mà quạu quọ như anh”.

Ờ, tôi gốc nông dân mà ra, từ quê mà lên. Giờ tự dưng mang cái lý so sánh ở chợ - ở quê để nói thì… quê thiệt. Nhớ ra, má tôi dù có cây nước khoan vẫn còn hàng khạp, hàng kiệu hứng nước mưa để dành ăn uống, sinh hoạt. Vẫn giữ mấy cái đèn cóc và lít dầu lửa mỗi khi cúp điện. Tự dưng, tôi lạc lõng với chính nguồn cội của mình. Và rồi, tôi thấy sống ở chợ quả là khó khăn. Bởi làm sao sống được khi thiếu wifi tốc độ cao, điện thoại thông minh, nước máy, máy tính xách tay… Còn ở quê, mấy thứ đó có thiếu cũng sống khoẻ ru. Ngẫm ra, ở chợ có gì đâu tự hào mà lúc nào cũng chê “quê một cục”, “quê mùa”. Đâu đó trong vấn đề này, tôi nghĩ, chắc dân chợ bày đặt ra để chữa cháy cho tâm lý yếm thế của mình. Bởi, như má tôi, ra chợ hai bữa là đòi về quê. Còn mấy ông bạn chợ của tôi, về quê chơi rồi ra về mà lòng cứ luyến tiếc.

Xa hơn, trong những sự so sánh khập khiễng, tôi thấy có nhiều điều mà người ta cứ đem ra để đánh đố nhau, để rồi thành ra làm nhau khó xử: Nào là hàng nội - hàng ngoại; dân vùng này - dân vùng khác; nghề này - nghề khác; con nhà này - con nhà người ta; học cao hay học thấp… Nghĩ cho cùng, ai cũng có một nguồn cội để hướng về, để tự hào; một lựa chọn để sống và dấn thân. Chẳng có lựa chọn nào tốt nhất, chỉ có lựa chọn phù hợp nhất. Ở đâu không quan trọng, làm gì không quan trọng, chỉ cần trân trọng chính mình, làm tốt nhất phận sự của mình, sống lương thiện và có ích, như vậy là đủ.

Và nếu cứ nghĩ như thế, ở chợ, ở quê hay ở nước ngoài đi nữa, đã là con người Việt Nam thì cũng sẽ thanh thản hơn để sống, để nhớ về nguồn cội quê hương mình với căn tính nông dân, với văn minh lúa nước. Và tất cả những thứ đó, thật đặc biệt, chỉ ở quê mới có./.

Phạm Quốc Rin

Chén cơm đồng bằng

Tôi sinh ra ở Bạc Liêu, một tỉnh xa xôi của đồng bằng sông Cửu Long. Ngày tôi còn bé, khoảng 60 năm trước, khi tôi biết bưng chén cơm lên ăn, là tôi được bà mẹ nghèo dầu dãi một sương hai nắng của mình dạy cho bài học về thái độ đối với hạt cơm.

Về đâu những hạt phù sa...

Dòng Mê Kông chảy vào đất Việt, từ bao đời nay gom góp phù sa hình thành nên đồng bằng châu thổ an lành, với cộng đồng dân cư mang dáng nét “văn hoá miệt vườn”, “văn hoá sông nước” hào sảng xứ này. Cà Mau - “ngón chân cái chưa khô bùn vạn dặm” - (Nguyễn Tuân) là miền đất tận cùng của đồng bằng châu thổ, được tạo nên bởi những hạt phù sa màu mỡ ấy.

Tản mạn về rồng

Rồng (âm Hán Việt gọi là long) là loài vật chỉ có trong huyền thoại được dân gian khắc hoạ hình tượng đầu sư tử, mình rắn, chân cọp, móng vuốt của chim ưng để biểu hiện sự dũng mãnh, uy lực.

Nhớ Tết quê

Bắt cá mùa nước rọt

Xóm tôi hầu như nhà nào cũng có ao, đìa, có đất nuôi tôm, chí ít cũng được vài ba công, lúc tôm thất cũng có cá lóc, cá phi, cá bống ăn qua bữa. Riêng nhà tôi chỉ mấy mét đất ven sông để cất nhà ở.

Xuân gần lại - Nhớ Tết xưa

Tết cổ truyền Giáp Thìn 2024 đang đến gần. Tết Nguyên đán gắn liền với phong tục của người Việt Nam từ rất lâu đời, thế nhưng cái Tết ngày nay ít nhiều biến đổi cho phù hợp với sự phát triển của xã hội.

Chuyến hàng cuối năm

Hồi nhỏ, tôi nghe ông nội tôi nói: “Nhờ có cách mạng mà ông bà mới có đất đai chia cho con cháu”. Sau này lớn lên tôi mới biết, nguồn gốc đất đai mà ba tôi và chú bác mỗi người vài công là do Nhà nước cấp cho giai cấp “bần cố nông” sau năm 1945, khi ta giành được chính quyền.

Chà gạo ăn Tết

Tôi không nhớ chính xác nhà mình thôi chở lúa đi chà gạo hồi nào, chỉ nhớ là cũng lâu lắm rồi. Bởi vậy, mấy ngày giáp Tết, tạt ngang nhà máy xay lúa ở ấp Tân Hưng, xã Lý Văn Lâm, TP Cà Mau, nhìn cảnh bốc vác, tất bật cân đong, vận chuyển gạo, nếp, tấm, cám... trong âm thanh rền rền, ù ù tiếng máy chạy xay lúa, bụi cám bám phủ mọi ngóc ngách, cảm giác hoài niệm ùa về.

Tản mạn về ảnh báo chí

Dù hơn 10 năm làm phóng viên nhưng chưa bao giờ tôi được đánh giá cao về kỹ năng hình ảnh, tự mình nhận thấy đó cũng là nhược điểm cần cải thiện nhiều thêm. Dự nhiều lớp tập huấn về ảnh báo chí, song, trong đầu cũng còn nhiều băn khoăn, chưa thông suốt. Ảnh báo chí là một yếu tố quan trọng cấu thành tác phẩm báo chí, thậm chí, trong một số trường hợp sẽ quyết định đến giá trị, sức sống, sự lan toả của tác phẩm báo chí. Hiểu điều ấy là một việc, song thực tế tác nghiệp, tôi và không ít đồng nghiệp đều loay hoay khổ sở với khâu hình ảnh.

Còn thương tre trúc sau vườn...

Theo dấu chân của những lớp người tiền nhân, nghề đan đát về với Cà Mau, cây tre, cây trúc cũng thành khoảnh, thành vườn, thân thuộc và đắc dụng chớ không còn mọc hoang tạp, vô năng. Nếu tính thời gian cũng đã hơn trăm năm. Ðiểm độc đáo của nghề đan đát ở Cà Mau là theo vùng, theo xóm, theo sự trao truyền, mỗi nơi có những sản phẩm đặc trưng, nổi danh riêng biệt. Như bên Thới Bình, nức tiếng nhất là mặt hàng mê bồ, cần xé; trong khi đó, miệt U Minh lại vang danh với những mặt hàng tinh xảo gia dụng như rổ, nia, sịa, sàng, thúng...