(CMO) Con sông Rạch Ruộng chia làm đôi Nông trường Quốc doanh Sông Đốc và bên kia khu chợ nhỏ. Những ngày đầu mới thành lập nông trường, nơi đây còn được gọi là vùng kinh tế mới, bà con từ nhiều tỉnh miền Bắc, miền Trung tựu về khai hoang, mở đất với biết bao hoài bão, hy vọng. Với nhiệt huyết của tuổi trẻ thời đó, dù đã có công việc và cuộc sống ổn định tại Rạch Ráng nhưng cha tôi vẫn quyết định đưa cả gia đình nhỏ của mình về vùng kinh tế mới.
Để có mặt bằng xây dựng trụ sở nông trường, 2 chiếc xáng thổi công suất lớn nổ máy cả ngày lẫn đêm. Chẳng bao lâu sau cả một vùng rộng lớn được lấp đầy bùn, cát. Cũng chính tại đây đã cho bọn trẻ chúng tôi nhiều kỷ niệm tuổi thơ khó phai mờ. Mỗi sáng, mỗi chiều trên đống bùn cát mênh mông đó chúng tôi thích thú khi lượm được những chiếc vỏ sò với nhiều màu sắc, hình dạng, kích cỡ. Những chiếc vỏ sò thật đẹp mà trước đó tôi chưa từng được thấy dù chỉ một lần. Chúng tôi lượm về chất thành đống trong nhà rồi tôi tự đặt tên cho từng vỏ sò mình yêu thích. Tôi đặt tên thằng Quyến, thằng Thiên, thằng Giang, thằng Lừng... cho từng chiếc vỏ sò. Toàn những cái tên tụi bạn thân cùng học lớp 3 tại Rạch Ráng mà khi chuyển về nông trường tôi không còn gặp lại nữa.
Chợ Rạch Ruộng, thị trấn Sông Đốc hôm nay. Ảnh: MINH TẤN |
Tôi như bước vào một thế giới hoàn toàn mới mẻ từ những thằng bạn mới, lạ cả giọng nói miền Bắc, miền Trung. Mỗi khi tôi cất tiếng nói tụi nó cứ ôm bụng cười: “Khiếp! Cái thằng miền Lam (Nam) lói (nói) chuyện khó nghe quá!”. Những lúc như vậy tôi nhớ khi còn học ở Rạch Ráng, trong lớp hơn 50 người mà chỉ có một mình bạn Vũ Đại Nam là người miền Bắc. Nói theo giọng miền Nam thì chúng tôi thường ăn hiếp bạn ấy. Nói theo giọng miền Bắc thì hiện tại tôi bị chúng bạn ở nông trường bắt nạt. Cuộc đời là vậy, quay như chiếc chong chóng lá dừa tôi thường chơi, mới đó mà đã nếm trải được thế nào là đi ăn hiếp người ta, thế nào là bị bắt nạt.
Bà con miền Bắc vào nông trường mang theo rất nhiều thứ, từ những hạt giống cói (cây lác), giống rau đay, con dê, con bò; những chiếc khuôn đúc gạch ngói, khung cửi dệt chiếu đến nghề đan đát, đun gạch… và nét sinh hoạt văn hoá đậm chất vùng miền. Những căn nhà lợp cỏ, tô bùn bên vách, giàn mồng tơi bên hiên, dãy hàng rào cây nối dài miên man. Hay món canh rau đay nấu cua đồng giã nhuyễn ở nông trường đậm vị thơm, ngọt mà trước đó tôi chưa từng được thưởng thức. Để bây giờ, khi có dịp đến một vùng quê miền Bắc, được thưởng thức món canh rau đay nấu cua đồng, tự dưng trong lòng miên man nhiều nỗi nhớ.
Từ nhà tôi đến trường học gần 10 cây số đi bộ. Sáng sớm ăn một bụng cơm thật no, cặp nách cái vỏ bọc xà bông Viso đựng vài cuốn sổ, cây viết. Xăn quần, cầm đôi dép cuốc bộ qua các con kênh cắt dọc, cắt ngang hình bàn cờ. Tại nông trường, tên các con kênh được đặt theo địa danh ở miền Bắc như Phủ Lý, Nhiêu Đáo,…
Mỗi đêm trong xóm bà con thường đốt một đống lửa thật lớn trước sân, ung thêm lá bạch đàn để tạo ánh sáng, vừa xua muỗi. Người lớn thì ngồi uống trà, thăm hỏi, bàn chuyện chinh phục vùng đất khó. Bọn nhỏ chúng tôi thì chơi các trò chơi dân gian. Khi còn ở Rạch Ráng, tôi thường làm chong chóng lá dừa đón gió mỗi trưa; làm con diều giấy thả trên cánh đồng còn trơ gốc rạ; hay tụm 5 tụm 3 đánh hưng, trốn tìm, chọi lon, bắn ống thụt, đá cá lia thia… với nhóm bạn cùng xóm. Khi về nông trường, quen thêm bạn mới nên tôi được chơi các trò chơi dân gian miền Bắc kèm theo lời đồng dao các bài Chi chi chành chành, Trồng đậu trồng cà, Dung dăng dung dẻ, Tập tầm vông… Nhờ trò chơi tập thể, tiếng nói, giọng cười của chúng tôi quyện vào nhau, có sự ăn ý, không còn khoảng cách như lúc mới đặt chân lên nông trường.
Trong nhóm bạn ở nông trường, thằng Định thân với tôi nhất. Nhà nó làm nghề chèo đò, nối liền đôi bờ sông Rạch Ruộng. Chiếc đò có hình dạng thật lạ, không giống chiếc xuồng be tám, be mười hay những chiếc vỏ lãi mà tôi từng gặp. Thời đó, tôi nghĩ chiếc đò này chắc gia đình thằng Định mang từ miền Bắc vào. Nhờ chiếc đò, nhờ thằng Định mà lần đầu tiên tôi đặt được chân qua bên kia chợ nhỏ. Hai thằng tung tăng vào chợ, với mớ tiền lẻ chèo đò trên tay, thằng Định hào phóng mua kem chuối, bánh bao cho 2 thằng cùng ăn. Bỏ đò, bà con không qua sông được đứng gọi khàn cổ, cha thằng Định biết được, chiều hôm đó nó bị no đòn.
Nhờ con sông Rạch Ruộng, nhờ nghề chèo đò mà thằng Định nay đã trở thành tỷ phú. Nói nghe khó tin nhưng có thật, từ chiếc đò nhỏ xíu, chông chênh trên sông đến chiếc phà to đùng, chở được cả ô tô, đến nay là cây cầu dân sinh bắc qua con sông Rạch Ruộng đều do thằng Định làm chủ. Có lần nó điện rủ về Sông Đốc chơi, qua bên đất nông trường (đã giải thể) để thấy hết sự thay đổi sau hơn 30 năm, để kể lại những câu chuyện thời trẻ thơ, để khoảng cách bạn bè được gần thêm hơn. Và tôi đã hứa!./.
Đỗ Chí Công