ĐT: 0939.923988
Thứ bảy, 23-11-24 05:55:12
Theo dõi Báo điện tử Cà Mau trên

Nghề để học suốt đời

Báo Cà Mau (CMO) Nghề báo đến với tôi như một cơ duyên. Hồi còn trên giảng đường đại học, tôi đã may mắn được hoà mình trong không gian báo chí dù học ở Khoa Văn học. Đó là những người thầy của tôi với nghề văn, nghề báo song hành. Những anh chị khoá trên đã ra trường, nhiều người chọn nghề báo để dấn thân. Cũng quãng thời gian ấy, tôi được học môn vỡ lòng về báo chí với PGS. TS Dương Xuân Sơn trong chương trình đại cương. Và cuộc gặp gỡ với người sau này hướng dẫn bậc cao học báo chí cho tôi, PGS. TS Nguyễn Thị Minh Thái.

Thú thật, những bài viết liên quan đến báo chí đầu tiên của tôi đến từ sự tò mò, kèm theo đó là hy vọng nho nhỏ về khoản nhuận bút kiếm được để trang trải cho đời sống sinh viên. Ngày đó, gần Trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn, Đại học Quốc gia Hà Nội, nằm trên đường Nguyễn Trãi, quận Thanh Xuân, có một sạp sách báo lớn. Tôi hay lân la đến tìm mua các đầu báo để đọc, riết rồi quen với chị chủ sạp. Về sau, chủ yếu đến đọc ké chớ không cần mua nữa. Trên các tờ báo, đều có chuyên mục để mời cộng tác viên tham gia viết bài, tôi đọc nhừ các đầu báo để quen với cái “gu” của từng nơi, rồi thử sức viết. Viết tay, dán tem, gởi hòm thư và chờ đợi.

Tôi nhớ bài viết đầu tiên được đăng trên tờ Hoa Học Trò, cột báo cỡ lòng bàn tay. Hôm đó, tan giờ học, tôi lại đến sạp báo quen, lật giở thấy bài của mình đăng, tôi nhìn chị chủ sạp cười ngất sung sướng. Sau đó, tôi viết nhiều hơn, chủ yếu cộng tác cho tờ tin của Đại học Quốc gia Hà Nội. Lần đầu tiên đến trụ sở của Đại học Quốc gia Hà Nội ở đường Xuân Thuỷ, quận Cầu Giấy, nhận hơn 700.000 đồng tiền nhuận bút mà hồi hộp, tự hào.

Những buổi tối, trường tổ chức các lớp văn bằng 2 báo chí, tôi cũng thích thú lẻn vào học “chui” để nghe các thầy cô giảng về báo chí. Nhờ đó mà biết PGS.TS Vũ Quang Hào, với ấn tượng khó phai. Mỗi bận lên lớp, thầy Hào đem dây, kẹp, căng lên giảng đường các ấn phẩm báo chí, cứ thế mà giảng say sưa. Thầy Hào có thói quen không uống nước lọc, chỉ uống nước nấu râu ngô (bắp). Phong cách của thầy bình dân, nói chuyện hào sảng, còn cuốc bộ thì nhanh không thể tả.

Về sau, thấy tôi mê viết báo, anh Mai Đình Khôi, khi ấy là cộng tác viên của tờ Vietnamnet, rủ tôi viết điểm sách. Tôi lại thử sức. Viết điểm sách có nhiều cái lợi, đó là được đọc sách, nhất là những đầu sách mới đang bán chạy trên thị trường, cũng bổ trợ nhiều cho ngành Văn học tôi đang theo đuổi. Thêm nữa, mỗi bài đăng nhuận bút cũng kha khá, tôi nhớ không lầm là 180.000 đồng/bài, một số tiền không hề nhỏ với sinh viên thời đó.

Tôi có người bạn học cùng khoá tên Quách Văn Dương, dân tộc Mường, quê Thanh Hoá. Thằng bạn này coi viết báo là nghề “câu cơm” ngay hồi còn sinh viên. Một khoảng thời gian dài, tôi với Dương ở trọ cùng nhau. Nhà nghèo, Dương cộng tác viết báo để trang trải hầu hết chi phí học tập, sinh hoạt. Thỉnh thoảng về quê, Dương chở xuống bao gạo, ít cá khô, mà hiếm khi xin tiền của ba mẹ. Có lần, Dương nói với tôi: “Viết báo để sau này có mối cộng tác, ra trường dễ xin việc làm. Còn nữa, nhuận bút để tao với mày có gạo ăn lúc cuối tháng”.

Có lần theo Dương đi lấy tin, viết bài. Trước khi đi, 2 thằng lộn ngược túi chỉ còn vài chục ngàn. Đành đi cầm cà vẹt xe để lấy chi phí đổ xăng. Dọc đường, chiếc xe máy cà tàng nổ bánh, năn nỉ mãi chủ tiệm sửa xe mới lấy giá rẻ. Đến nơi thì chính quyền địa phương không tiếp, vì 2 anh cộng tác viên mặt non choẹt, không tờ giấy lộn lưng nào chứng minh thân phận báo chí, đành lủi thủi trở về. Coi như chuyến này lỗ nặng, còn đứt vốn luôn cái cà vẹt cầm cố ở tiệm cầm đồ. Nhưng cũng từ những kỷ niệm ấy, tôi đã nhận ra rằng, nghề báo không hề dễ dàng, không phải là con đường trải hoa hồng, đầy mơ mộng.

Tốt nghiệp xong, tôi may mắn được nhận về làm phóng viên ở báo Cà Mau. Nơi đây tôi học được nhiều, rất nhiều từ nghề báo. Nghề báo cần tính kỷ luật, đó là bài học đầu tiên tôi nhận được. Hôm đó, tôi nhận thư mời dự hoạt động của Tỉnh đoàn, sau khi dự, tôi không viết tin mà bỏ tài liệu ở phòng bảo vệ cơ quan. Nghĩ không có gì gấp gáp, tôi đi Bạc Liêu có việc riêng. Khi lãnh đạo hỏi tin tức đâu, tôi ngớ người báo cáo sự tình. Lần kiểm thảo đó, tôi tự trách mình quá hời hợt với công việc được giao, không hoàn thành nhiệm vụ. Cũng kể từ thời điểm đó, tôi tự hứa với lòng, với nghề, đã nhận việc thì phải cố gắng hoàn thành tốt nhất có thể.

Nghề báo là nghề sáng tạo, cần phải có cá tính, dám thể hiện cá tính và đi đến cùng của vấn đề. Đó là điều tôi rất tâm đắc khi dần quen với vai trò của một phóng viên. Những bài viết đầu tiên của tôi trên báo Cà Mau nhàn nhạt, thiếu đột phá. Khi đó, chú Ngô Hải (Nhà báo Ngô Hải, nguyên Phó tổng biên tập báo Cà Mau) đã dặn rằng: “Cứ viết, cứ viết hết sức xem sao”. Tác phẩm đầu tiên tôi đạt Giải Báo chí “Chân dung người tốt, việc tốt” là bài “Một đời gieo chữ”, viết về Nhà giáo Ưu tú Phạm Thị Tuyết Hải. Giải Khuyến khích thôi, nhưng tôi vỡ oà mừng vui. Bài viết đó, trước khi đăng báo, chú Ngô Hải đã đọc và nói ngắn gọn là “đọc được”.

Khi được sự hướng dẫn của PGS. TS Nguyễn Thị Minh Thái về báo chí, nghe cô nói về nghề mà tôi thấm thía: “Nghề báo là nghề có thể học, nhưng rất khó để dạy”. Việc tự học của một người cầm bút, học từ đời sống, từ kiến thức sách vở, từ đồng nghiệp là hết sức quan trọng, nếu không nói là có thể quyết định đến thành tựu, sức đi của một người làm báo trên chặng đường nghề không điểm kết. Chỉ khi một người cầm bút dám dấn thân, dám sống hết lòng với nghề, với cuộc đời thì mới có những tác phẩm báo chí chất lượng, đáng đọc và có sức tác động tích cực trở lại với xã hội. Cô Thái cũng cho rằng: “Nếu tác phẩm báo chí có cũng được, không có cũng không sao, viết vô thưởng, vô phạt hoặc là múa bút, ảo thuật câu chữ, thậm chí bẻ cong ngòi bút thì chẳng có giá trị gì hết, có khi mang lại tác hại lớn”.

Mới đây thôi, anh Mai Đình Khôi có chuyến vào công tác cùng ê-kíp VTC14 để làm phim tài liệu về biến đổi khí hậu tại Cà Mau. Đây là chuyến thứ 3 anh vào, và mỗi lần hội ngộ cùng anh tôi lại học thêm được những điều quý của nghề báo. Anh tâm tình rằng: “Từ ý tưởng đến thực hiện một tác phẩm báo chí, ê-kíp phải bàn rất kỹ, thậm chí cãi nhau, để tìm ra phương án tốt nhất”. Vượt vài ngàn cây số vào làm nhiệm vụ, ê-kíp nâng niu, trân trọng từng khuôn hình, từng nhân vật. Tôi có chút hổ thẹn, tự hỏi, sao mình cũng làm báo, ở ngay tại địa phương, mà không có được sự cẩn trọng và trân trọng nghề nghiệp như các anh. Nghĩ rằng, bản thân còn phải cố gắng nhiều, thật nhiều nữa...

Anh Mai Đình Khôi (người cầm micro), người anh đã dìu dắt tôi khi chập chững làm quen với nghề báo. (Ảnh chụp cùng ê-kíp VTC14 vào làm phim tài liệu tại khu vực cửa Vàm Xoáy, huyện Ngọc Hiển, tháng 5/2022).

Hơn 2 năm dịch Covid-19, tôi cảm nhận thêm trách nhiệm và tình yêu nghề, trân trọng tấm lòng của đồng nghiệp báo chí vì công việc chung. Có lúc, anh em bị cách ly, nhiễm bệnh, sự đùm bọc, quan tâm và hỗ trợ nhau trong công việc đã góp phần vào việc dòng chảy tin tức của địa phương không gián đoạn, hoàn thành nhiệm vụ, trọng trách của báo chí. Trong khó khăn, thử thách, cái tình, cái tâm, tấm lòng của anh em đồng nghiệp, của cơ quan báo chí càng thêm đượm nồng, bền chặt. Thật may mắn, khi tôi được là một phần nhỏ của nghề báo, nghề mà có học cả đời, có cố gắng cả đời, cũng không bao giờ là đủ...

 

Phạm Quốc Rin

 

Tô thắm vườn hoa tử tế - Bài cuối: Thầm lặng việc thiện nguyện

Gương mặt đôn hậu, nụ cười tươi tắn luôn nở trên môi là điều dễ tạo thiện cảm với bất cứ ai khi gặp cô Phạm Thị Ngọc Thảo, giáo viên Trường Tiểu học Phường 6/2, TP Cà Mau. Nhiều năm duy trì “Tủ bánh mì yêu thương”, lặng thầm trao hàng trăm món quà thiết thực tới những hoàn cảnh kém may mắn, cô Thảo cảm nhận được niềm hạnh phúc khi được sẻ chia.

Tô thắm vườn hoa tử tế - Bài 2: Người gieo hạnh phúc

Mỗi ngày trôi qua, trên khắp quê hương Cà Mau xuất hiện nhiều tấm gương bình dị mà cao quý. Ðó là câu chuyện của người phụ nữ vượt qua nỗi đau của bản thân để dìu dắt những người khuyết tật hoà nhập cộng đồng, là câu chuyện của những cựu chiến binh giàu nghĩa cử cao đẹp... Họ thầm lặng đóng góp cho đời, gieo hạt giống yêu thương, điểm tô cho cuộc sống thêm những gam màu tươi sáng.

Tô thắm vườn hoa tử tế

Sinh thời, Chủ tịch Hồ Chí Minh vẫn thường nói, xã hội ta có rất nhiều những tấm gương người tốt, việc tốt. Họ có mặt khắp nơi, đó là những bông hoa đẹp trong rừng hoa đẹp. Ðiều đó được minh chứng ở Cà Mau, nơi tình đất - tình người bền chặt thuỷ chung, sâu nặng nghĩa tình. Trong hành trình phát triển quê hương, bằng những việc làm trượng nghĩa, người Cà Mau đã tô thắm thêm vườn hoa tử tế, làm lay động bao trái tim và lan toả giá trị sống tốt đẹp.

Cửa Lớn mở tương lai

Những năm 1990 của thế kỷ trước, mỗi dịp nghỉ hè, tôi lại được theo ghe bán hàng bông của ba má, xuôi ngược từ xứ ngọt Trần Văn Thời về đất mặn Ngọc Hiển xa xôi và lạ lẫm.

Đội ngũ hoạt động ở ấp, khóm: Tựa tre, chăm măng - Bài cuối: Bàn về giải pháp

Thực tiễn công tác xây dựng đội ngũ người hoạt động ở ấp, khóm kế cận ở Cà Mau đầy sinh động, với nhiều cách làm hay, kinh nghiệm hữu ích. Bằng việc kết nối, đảm bảo tính kế thừa để phát huy tối đa những ưu điểm, bổ trợ những hạn chế giữa các thế hệ; đội ngũ này vừa ổn định vừa có những điểm sáng đột phá gắn với xu hướng trẻ hoá, chuẩn hoá. Bên cạnh đó, sự phát triển khởi sắc của tỉnh nhà cũng đang tạo ra môi trường tốt để nhiều người trẻ chọn trở về gắn bó lập thân, lập nghiệp.

Đội ngũ hoạt động ở ấp, khóm: Tựa tre, chăm măng - Bài 2: Những tín hiệu tích cực

Năng nổ, nhiệt huyết, nhạy bén và dám nghĩ, dám làm đang là những ghi nhận, đánh giá của các cấp uỷ đảng, chính quyền và Nhân dân khi nói về những người trẻ tuổi hoạt động ở ấp, khóm. Không khí tươi mới với nguồn năng lượng tích cực của đội ngũ trẻ đã thực sự trở thành điểm sáng ở nhiều địa bàn ấp, khóm ở Cà Mau trong hành trình phát triển. Ðó cũng là gợi ý hữu ích để Cà Mau tiếp tục công việc chuẩn hoá, trẻ hoá; tăng cường chất lượng và xây dựng đội ngũ kế thừa đảm đương nhiệm vụ ở khóm, ấp trong bối cảnh hiện nay.

Đội ngũ hoạt động ở ấp, khóm: Tựa tre, chăm măng

Thực tế đã khẳng định vai trò vô cùng quan trọng của đội ngũ người hoạt động không chuyên trách ở ấp, khóm trong việc cụ thể hoá đường lối, chủ trương của Ðảng, chính sách, pháp luật của Nhà nước vào thực tiễn đời sống. Ðây là cánh tay nối dài của cấp uỷ, chính quyền cơ sở, nơi trực tiếp, sâu sát nhất với Nhân dân. Mọi chuyển động của cấp “cơ sở của cơ sở” sẽ quyết định đến việc thành hay bại của một quyết sách, một chủ trương, một phong trào... gắn với nhiệm vụ chính trị và sự phát triển của từng địa phương.

Tín dụng chính sách - Xây dựng niềm tin, hướng đến phát triển bền vững - Bài cuối: Hướng đến tín dụng "xanh"

Thông qua các khoản vay ưu đãi, nông dân và các hợp tác xã (HTX) có cơ hội mở rộng quy mô sản xuất, áp dụng công nghệ tiên tiến, từ đó xây dựng nền tảng cho các mô hình kinh tế nông nghiệp bền vững. Bên cạnh đó, tín dụng chính sách (TDCS) không chỉ giới hạn trong việc hỗ trợ sản xuất mà còn mở rộng sang các lĩnh vực quan trọng, như bảo vệ môi trường và phát triển tín dụng xanh.

Tín dụng chính sách - Xây dựng niềm tin, hướng đến phát triển bền vững

Tín dụng chính sách xã hội (CSXH) đóng vai trò quan trọng trong việc nâng cao chất lượng cuộc sống của các nhóm yếu thế và phát triển kinh tế địa phương. Các chính sách đổi mới đã giúp hàng ngàn người tiếp cận vốn hỗ trợ, vượt qua khó khăn và xây dựng sinh kế bền vững. Bên cạnh đó, các hợp tác xã và mô hình nông nghiệp xanh ngày càng khẳng định vai trò quan trọng trong nền kinh tế địa phương. Nỗ lực đổi mới trong quản lý và triển khai tín dụng đã phá vỡ rào cản, mở ra cánh cửa cho một tương lai phát triển toàn diện.

Tín dụng chính sách - Xây dựng niềm tin, hướng đến phát triển bền vững - Bài 2: Xoá rào cản, mở cửa cơ hội

Trong tiến trình phát triển kinh tế - xã hội của đất nước, tín dụng chính sách xã hội (CSXH) không chỉ là công cụ hỗ trợ người dân thoát nghèo mà còn là động lực quan trọng thúc đẩy kinh tế địa phương. Các khoản vay ưu đãi đã tạo điều kiện cho hàng ngàn hộ khởi nghiệp, mở rộng sản xuất, cải thiện đời sống và đóng góp vào sự phát triển bền vững. Ðặc biệt, CSXH đã hỗ trợ những nhóm yếu thế và các cá nhân chấp hành xong án phạt tù vượt qua rào cản xã hội, tạo điều kiện cho họ tái hoà nhập cộng đồng và xây dựng cuộc sống mới. Không chỉ dừng lại ở việc cung cấp tài chính, tín dụng này đã trở thành nền tảng vững chắc để họ từng bước vươn lên, thay đổi cuộc sống.