ĐT: 0939.923988
Thứ bảy, 27-7-24 09:34:31
Theo dõi Báo điện tử Cà Mau trên

Nhớ dưa bồn bồn của má

Báo Cà Mau (CMO) Trên tuyến Quốc lộ 1, ngang qua xã Tân Hưng Ðông, bồn bồn xanh bát ngát dưới ruộng, những “gian hàng” thô sơ được dựng tạm hai bên đường, chỗ được che bằng vài tấm tôn cũ, chỗ bằng cây dù vải, chỗ thì chục tàu lá dừa để chưng những keo dưa bồn bồn, những bó bồn bồn tươi roi rói vừa mới tách vỏ xong. Nhìn những người đàn ông đang ra sức nhổ bồn bồn dưới ruộng chất thành đống, vác lên mé lộ dùng dao bén chặt phăng phần ngọn, đem phần cây vào chòi cho mấy chị lột vỏ, trưng bày lên sạp hàng… gợi cho tôi nhớ biết bao kỷ niệm thời thơ ấu, về những hũ dưa bồn bồn của má…

Hương vị dưa bồn bồn gợi nhớ một thời tuổi thơ cơ cực mưu sinh. Ảnh: THANH CHI

Lúc đó tôi còn rất nhỏ, nhà nghèo, chị em nheo nhóc, ba tôi thì bị bệnh bao tử hành hạ suốt, không thể làm nặng được, ruộng thì chỉ làm một vụ lúa mùa, một công tầm cấy chỉ năm, bảy giạ, có năm còn bị thất trắng, bởi hồi ấy làm ruộng, cấy xong là phó mặc cho trời, chớ có phân, thuốc gì đâu. Ngoài mùa ruộng, ba tôi chỉ đặt lọp, đặt trúm kiếm thêm con lươn, con cá cho đám con nhỏ có cái để ăn với cơm, thỉnh thoảng mới có dư vài con để bán. Mọi chi tiêu trong gia đình, có lúc cả lo toan cơm gạo đều nhờ vào những hũ dưa bồn bồn của má.

Má tôi sinh cả chục đứa con, anh Hai thì đã ra riêng, phải lo toan cho gia đình nhỏ của mình, cũng thiếu trước hụt sau. Anh Ba thì vừa lớn lên đã theo cách mạng, má tôi chỉ còn biết trông cậy vào chị Tư, lúc đó chỉ mới 15, 16 tuổi. Sau vụ cấy, cứ một ngày chị chèo xuồng hơn 7 cây số ra chợ bán rau (dưa bồn bồn là món chủ lực), thì một ngày má tôi cùng chị Tư khuya lơ khuya lắc đã phải thức dậy nấu cơm mang theo, rồi chèo xuồng vào vùng đất hoang hoá cách nhà hàng chục cây số để bẻ mấy loại rau đồng, nhổ bông súng, bồn bồn chuẩn bị cho buổi chợ sáng hôm sau.

Tôi nhớ, hồi đó, từ khuya má với chị Tư chèo xuồng đi, cho tới gần tối mới về. Hôm nào cũng chở về đầy một xuồng be mười, nào là bồn bồn, bông súng, rau muống, rau đắng, rau ngổ, có những tháng còn có cả bông điên điển… Nói chung, dưới ruộng có thứ gì bán được thì trên xuồng có thứ đó…, nhiều nhất vẫn là bồn bồn, bông súng.

Ðem bồn bồn về, má tôi dạy bầy con nít tụi tôi tách vỏ, lấy ruột xong chị Tư đem rửa cẩn thận rồi dạy cách chẻ. Bây giờ hiện đại rồi, không biết người ta chẻ bồn bồn ra sao chớ hồi đó chẻ bồn bồn dễ lắm, chỉ cần dùng sợi chỉ may đồ quấn trên đầu hai ngón chân cái rồi dang hai chân ra cho sợi chỉ thẳng, đưa cọng bồn bồn vào kéo một cái là nó đã tách ra làm hai ngọt xớt mà không cần tới dao kéo gì cả. Cứ thế, mấy đứa nhỏ tưởng chừng chỉ biết nghịch phá lại là lực lượng hữu ích vô cùng. Sau khi bọn tôi chẻ xong, má đem bồn bồn xếp vào trong hũ (đựng được cả chục ký dưa bồn bồn) rồi đổ nước dưa vào (nước dưa đã được má tôi nấu từ trước bằng nước cơm và nước vo gạo, có cho thêm ít đường và muối rồi để vài ngày cho nước chua), xong má dùng lá chuối tươi đậy lên trên, chẻ cọng dừa gáo (dừa ăn trái) gài kỹ bồn bồn lại, chỉ cần vài ngày là dưa sẽ chua. Dưa chua có màu trắng hồng chớ không phải trắng phau như bây giờ. Ðể dưa ngon, giòn, vừa ăn, không bị mùi chua ê thì khâu làm nước dưa và cách muối dưa vô cùng quan trọng.

Bây giờ, mỗi lần nhìn thấy dưa bồn bồn, tôi lại nhớ về má, người mẹ đã tần tảo thức khuya dậy sớm, bất chấp mưa bom bão đạn, chèo xuồng hàng chục cây số mỗi ngày để hái rau, nhổ bồn bồn, bông súng đem ra chợ bán kiếm tiền nuôi đàn con nhỏ. Nhớ hình ảnh má đêm đêm bên ngọn đèn dầu, bàn tay thoăn thoắt lột từng cây bồn bồn mà nghe cay cay khoé mắt. Nhớ những đêm tôi ôn bài để thi vào đệ thất (lớp 6 bây giờ), má ngồi bên cạnh tôi vừa lột bồn bồn, vừa quạt muỗi, động viên tôi cố gắng. Hồi đó, con nhà nghèo ở nông thôn mà thi vào trường Trung học An Xuyên là điều ít ai làm, vì tỷ lệ đậu rất ít, một tỉnh chỉ có một trường công, mỗi năm chỉ lấy vài trăm học sinh vào lớp đệ thất. Năm tôi thi trường cũng chỉ lấy có 270 người. Thế mà cuối cùng tôi đã đậu. Má tôi lại tiếp tục làm những hũ dưa bồn bồn bán để lấy tiền đóng học phí, may áo dài cho tôi…

Ðã gần 60 năm trôi qua, dù má tôi đã đi xa, nhưng hương vị dưa bồn bồn của má vẫn như còn thoang thoảng đâu đây!

 

Huỳnh Châu

 

Chén cơm đồng bằng

Tôi sinh ra ở Bạc Liêu, một tỉnh xa xôi của đồng bằng sông Cửu Long. Ngày tôi còn bé, khoảng 60 năm trước, khi tôi biết bưng chén cơm lên ăn, là tôi được bà mẹ nghèo dầu dãi một sương hai nắng của mình dạy cho bài học về thái độ đối với hạt cơm.

Về đâu những hạt phù sa...

Dòng Mê Kông chảy vào đất Việt, từ bao đời nay gom góp phù sa hình thành nên đồng bằng châu thổ an lành, với cộng đồng dân cư mang dáng nét “văn hoá miệt vườn”, “văn hoá sông nước” hào sảng xứ này. Cà Mau - “ngón chân cái chưa khô bùn vạn dặm” - (Nguyễn Tuân) là miền đất tận cùng của đồng bằng châu thổ, được tạo nên bởi những hạt phù sa màu mỡ ấy.

Tản mạn về rồng

Rồng (âm Hán Việt gọi là long) là loài vật chỉ có trong huyền thoại được dân gian khắc hoạ hình tượng đầu sư tử, mình rắn, chân cọp, móng vuốt của chim ưng để biểu hiện sự dũng mãnh, uy lực.

Nhớ Tết quê

Bắt cá mùa nước rọt

Xóm tôi hầu như nhà nào cũng có ao, đìa, có đất nuôi tôm, chí ít cũng được vài ba công, lúc tôm thất cũng có cá lóc, cá phi, cá bống ăn qua bữa. Riêng nhà tôi chỉ mấy mét đất ven sông để cất nhà ở.

Xuân gần lại - Nhớ Tết xưa

Tết cổ truyền Giáp Thìn 2024 đang đến gần. Tết Nguyên đán gắn liền với phong tục của người Việt Nam từ rất lâu đời, thế nhưng cái Tết ngày nay ít nhiều biến đổi cho phù hợp với sự phát triển của xã hội.

Chuyến hàng cuối năm

Hồi nhỏ, tôi nghe ông nội tôi nói: “Nhờ có cách mạng mà ông bà mới có đất đai chia cho con cháu”. Sau này lớn lên tôi mới biết, nguồn gốc đất đai mà ba tôi và chú bác mỗi người vài công là do Nhà nước cấp cho giai cấp “bần cố nông” sau năm 1945, khi ta giành được chính quyền.

Chà gạo ăn Tết

Tôi không nhớ chính xác nhà mình thôi chở lúa đi chà gạo hồi nào, chỉ nhớ là cũng lâu lắm rồi. Bởi vậy, mấy ngày giáp Tết, tạt ngang nhà máy xay lúa ở ấp Tân Hưng, xã Lý Văn Lâm, TP Cà Mau, nhìn cảnh bốc vác, tất bật cân đong, vận chuyển gạo, nếp, tấm, cám... trong âm thanh rền rền, ù ù tiếng máy chạy xay lúa, bụi cám bám phủ mọi ngóc ngách, cảm giác hoài niệm ùa về.

Tản mạn về ảnh báo chí

Dù hơn 10 năm làm phóng viên nhưng chưa bao giờ tôi được đánh giá cao về kỹ năng hình ảnh, tự mình nhận thấy đó cũng là nhược điểm cần cải thiện nhiều thêm. Dự nhiều lớp tập huấn về ảnh báo chí, song, trong đầu cũng còn nhiều băn khoăn, chưa thông suốt. Ảnh báo chí là một yếu tố quan trọng cấu thành tác phẩm báo chí, thậm chí, trong một số trường hợp sẽ quyết định đến giá trị, sức sống, sự lan toả của tác phẩm báo chí. Hiểu điều ấy là một việc, song thực tế tác nghiệp, tôi và không ít đồng nghiệp đều loay hoay khổ sở với khâu hình ảnh.

Còn thương tre trúc sau vườn...

Theo dấu chân của những lớp người tiền nhân, nghề đan đát về với Cà Mau, cây tre, cây trúc cũng thành khoảnh, thành vườn, thân thuộc và đắc dụng chớ không còn mọc hoang tạp, vô năng. Nếu tính thời gian cũng đã hơn trăm năm. Ðiểm độc đáo của nghề đan đát ở Cà Mau là theo vùng, theo xóm, theo sự trao truyền, mỗi nơi có những sản phẩm đặc trưng, nổi danh riêng biệt. Như bên Thới Bình, nức tiếng nhất là mặt hàng mê bồ, cần xé; trong khi đó, miệt U Minh lại vang danh với những mặt hàng tinh xảo gia dụng như rổ, nia, sịa, sàng, thúng...